CHƯƠNG 44
Khi Susan không nhấc máy cả điện thoại cố định và di động, tâm trí Archie tối sầm lại. Họ đã vào trong xe của Henry, Archie ngồi ở ghế khách, Henry lái xe, đang chạy xe tới Khu Cảng. Claire và Anne theo sát phía sau. Anh để lại nhiều tin nhắn thoại giống hệt nhau trong hộp thư thoại cho Susan rồi cầm chiếc điện thoại trong lòng bàn tay để trên đùi, sẵn sàng bắt máy ngay khi nó đổ chuông. Mặt trời lặn lúc 6 giờ 30; giờ đã gần 7 giờ 30, vậy nên mặt trời đã khuất xuống từ lâu phía sau West Hills, nhưng bầu trời màu tím cuối đông vẫn còn sáng nửa khoảng trời nhờ những ánh sáng cuối ngày. Đó sẽ là một đêm lạnh lẽo.
“Có thể là bất cứ chuyện gì”, Henry nói, tay đánh trên vô lăng. “Có thể cô ấy đang trong nhà tắm. Bất cứ tình huống gì.”
“Phải”, Archie nói.
“Có thể cô ấy đang ngủ một giấc ngắn”, Henry thêm vào.
“Tôi hiểu rồi”, Archie nói. Anh để ý thấy cổ tay Henry đang rỉ máu. “Chuyện gì xảy ra với anh vậy?”
Henry nhún vai. “Con mèo chết tiệt cào tôi.”
Chiếc bộ đàm cầm tay rung ù ù và Archie trả lời ngay lập tức. Cảnh sát tuần tra đã tới nhà Susan. Cô không trả lời tiếng gõ cửa. “Tìm xem xe của cô ấy có trong bãi đậu hay không”, anh bảo họ. “Gõ cửa nhà hàng xóm nữa. Hỏi xem có bất kỳ ai thấy cô ấy đi ra hoặc đi về không. Và kiểm tra xem có camera an ninh ở bãi đậu xe hay hành lang tòa nhà không.” Rồi anh bấm máy tổng đài để lấy số điện thoại của Ian Harper.
Giọng con nít trả lời điện thoại ở nhà anh ta. “Bố cháu có nhà không?” Archie hỏi.
Cậu bé đi tìm bố mình và Archie có thể nghe thấy tiếng âm nhạc và tiếng người lớn ăn uống, cười đùa. Trong một phút, Ian nhấc máy lên nghe.
Giọng anh ta có vẻ bực tức. “Gì thế?”
“Mấy giờ?” Archie hỏi.
“Chuyện gì vậy?”
Henry đánh vòng vượt lên một chiếc xe bán tải đang chạy chậm trên cầu Ross Island. Henry đã bật đèn chiếc Crown Vic nhưng không bật còi báo động. Đường chân trời ở trung tâm thành phố trông như một tấm bưu thiếp gắn lên phía Bắc. Archie lấy lọ thuốc từ trong túi ra và xoay vần nó giữa các ngón tay. “Anh chở cô ấy về nhà lúc mấy giờ?”
“Tôi không biết”, giọng anh ta ngập ngừng. “Khoảng 5 giờ 30 gì đó.”
“Cô ấy có ý định đi ra ngoài tối nay không?” Archie hỏi. “Hay có ai đến gặp cô ấy không?”
“Cô ấy không nói gì về chuyện đó.” Rồi Ian thêm vào, giọng ra vẻ mệnh lệnh, “Cô ấy có một bài phải viết xong vào ngày mai.”
“Anh có biết gì về một người giấu tên cho cô ấy biết về vụ một học sinh ở Cleverland không?”
“Có”, Ian đáp ngay tức thì. “Đó là một câu chuyện khác. Không có gì liên quan đến vụ Kẻ bóp cổ cả.”
“Anh chắc chứ?”
“Vâng”, giọng anh ta quả quyết.
Không một điều gì trong những chuyện đó giúp Archie cảm thấy tốt hơn. Anh định mở lọ thuốc, thì bắt gặp cái nhìn phản đối của Henry, nên anh đút nó trở lại vào túi. “Anh có nhìn thấy cô ấy đi vào trong tòa nhà không?”
“Có”, Ian ngừng lại. Archie có thể nghe thấy tiếng cười đùa của những vị khách trong nhà Ian ở vườn sau. “Có chuyện gì xảy ra với Susan à?”
“Tôi đang cố tìm cô ấy, nếu anh liên lạc được với cô ấy, nhớ bảo cô ấy gọi cho tôi ngay, được chứ?”
Giọng Ian trầm xuống và rời rạc. “Tôi có nên đến không?”
“Không, Ian”, Archie thở dài, nghĩ đến lời thú tội của Susan. “Hãy ở lại với gia đình anh.”
Khi Henry tấp vào chỗ sau một chiếc xe tuần tra ở phía trước nhà máy bia, một cảnh sát đang đứng đợi ở đó. “Chiếc xe ở đây”, anh ta nói. “Có camera an ninh ở hành lang. Nó dẫn tới một màn hình trong phòng tiếp khách.”
“Phòng tiếp khách?” Archie hỏi.
Viên cảnh sát trợn tròn mắt. “Tôi nghĩ cô ấy là người quản lý của khu này.”
Archie, Henry và Anne đi theo viên cảnh sát qua sảnh được thiết kế theo kiểu hiện đại với hai màu đen trắng hoàn toàn, đến một căn phòng nhỏ được trang trí hoàn toàn bằng màu nâu, trong đó một phụ nữ trẻ với mái tóc đuôi ngựa màu bạch kim đang đứng sau một cái quầy bằng tre. Cô ấy cầm một chiếc điều khiển màu trắng hình quả trứng trong tay và đang xem lại những thước phim đầy màu sắc của nhà để xe trên một màn hình trắng bóng. Một tập các bản sao xếp trên quầy. Archie liếc nhìn cái trên cùng. Nó có hình ảnh của một con mèo và dòng chữ lớn ghi: Hãy ngừng lạm dụng mèo ở phòng thí nghiệm.
“Ở đó”, cô nói. Cô cúi người về phía trước, chống khuỷu tay xuống và chỉ một ngón tay được cắt tỉa cẩn thận về phía màn hình có hình ảnh Susan Ward và Paul Reston. “Đó là Susan Ward.”
Năm người họ nhìn trên màn hình thấy hình ảnh Susan và Reston đi ra từ thang máy, qua hết bãi đỗ xe và vượt ra khỏi tầm ghi hình của camera. Thời gian hiển thị trên màn hình lúc đó là 6 giờ 12 phút.
“Tìm họ”, Anne nói với Archie và Claire. “Nếu không, hắn sẽ giết cô ấy mất.”
Archie đứng trong căn hộ của Susan. Người quản lý đã cho họ vào. Một chiếc gương mạ vàng trông đắt tiền được treo ngay bên trong cửa trước. Một ly rượu đã cạn đặt trên bàn trước cái gương. Bên cạnh chiếc ly là một chiếc lược bằng gỗ, một sợi tóc màu hồng sáng rối rắm mắc vào những chiếc răng của nó. Archie kiểm tra ly rượu mà không chạm vào nó. Cái đáy ly được phủ bằng lớp cặn lắng của rượu vang đỏ gritty; dấu vết của son môi có thể nhìn thấy trên miệng ly. Họ đã vuột mất cô. Cô đã uống một ly rượu, đã rời đi với hắn ta và chẳng ai biết họ đang ở đâu. Archie đã phát lệnh truy bắt Reston. Đội tuần tra đường cao tốc ở bốn tiểu bang sẽ tìm kiếm chiếc xe của hắn. Nhưng cũng từng có lúc nhiều người đã đi tìm Archie. Anh nhét hộp thuốc vào túi. Anh cảm thấy cơ thể có những rung động không đồng đều, nghĩa là đã đến lúc dùng một ít Vicodin. Chẳng mấy chốc sẽ là cơn đau đầu, rồi những vết nóng rát chậm rãi dưới da sẽ chuyển thành mồ hôi lạnh, cơ thể đau nhức.
Anh trượt mở hộp và lấy ba viên thuốc hình bầu dục lớn sau đó nhét chúng vào miệng. Anh vẫn giữ chúng trong miệng khi bước vào góc bếp của Susan, ở đó, anh vốc đầy nước từ vòi vào lòng bàn tay và nuốt trôi những viên thuốc.
Anh thậm chí còn trở nên thích việc cắn vỡ những viên thuốc trong miệng để cảm nhận vị của chúng. Có lẽ, anh sẽ trở thành một trong những người nghiện uống thuốc đắng khi họ không thể sử dụng những liều thuốc tiêm vào tĩnh mạch. Việc chích mũi tiêm vào mạch máu vì bất kể lý do gì khiến Archie cảm thấy bối rối. Giờ thì anh đã hiểu những cơn đau quen thuộc lại có tác dụng như một liều thuốc an thần ngắn ngủi.
“Đó là một ý kiến hay chăng?” Henry hỏi.
Archie nhìn lên. Henry đang đứng ở bên kia quầy bếp, vẫn khó hiểu như mọi khi. “Đây là bảo trì thôi”, Archie nói, quay mặt khỏi ánh mắt Henry. “Chúng không làm tôi ‘phê’ được đâu.”
Anh có thể cảm thấy cơ thể mình đang dãn ra, anh đoán chất codein đã ngấm vào hệ thống sinh lý của anh. Đó là vần đề tâm lý. Những viên thuốc không có tác dụng nhanh như vậy. Nhưng anh không quan tâm. Anh phải tập trung. Để nghĩ. Reston đã xoay xở thế nào để tóm được Addy? Và tại sao hắn lại giết McCallum? Phải có sự kết nối gì đó với con thuyền. Reston và McCallum dạy cùng trường, biết nhau và McCallum đã nói rằng mọi người đều biết ông ta có một chiếc thuyền. Có lẽ Reston đã sử dụng thuyền và đốt lửa để thiêu hủy bằng chứng hoặc đánh lạc hướng sự nghi ngờ. Nếu anh ta biết rằng McCallum đã bị thẩm vấn, thì một vụ tự tử có lẽ là âm mưu cuối cùng của hắn. Thật là vụng về. Và tuyệt vọng. Và điều đó làm cho Archie lo lắng.
Anh quay lại, bước mười bước qua khoảng trống ngăn cách bếp với khu vực phòng khách, nơi Anne đứng nhìn ra cửa sổ lớn. Anh hy vọng rằng cô đã nghĩ về Reston chứ không phải nghĩ đến chuyện đầu tư bất động sản vào Khu Cảng. Anh có thể cảm thấy Henry bước đến phía sau, cái bóng chiếu xuống của anh ấy. Archie đứng cạnh Anne và cũng nhìn ra cửa sổ. Bên kia đường là một tòa chung cư hoàn toàn mới, mỗi gác xép là một căn phòng chứa đầy búp bê rực sáng trong bóng tối.
“Anh ta tuyệt vọng tới mức nào?” Archie hỏi Anne.
Cô gạt một lọn tóc khỏi vướng ở mắt. “Hắn bị ám ảnh bởi một học sinh cũ”, cô nói. “Một chuyện tình kết thúc mười năm trước. Tôi sẽ nói rằng hắn rất tuyệt vọng. Nếu anh hỏi tôi liệu có khả năng hắn tự sát hay không, tôi sẽ nói rằng đó là khả năng rất lớn.”
Một cô gái ở căn gác xép bên kia đường đã bật tivi lên. “Vậy cô không nghĩ rằng hắn đã giết cô ấy rồi sao?”
“Không”, cô ngừng lại. “Nhưng có thể tôi sai.”
“Vậy hắn sẽ đưa cô ấy tới đâu?” Henry hỏi.
Anne ngẫm nghĩ về câu hỏi. “Hắn sẽ đưa cô ấy tới nơi nào đó hắn cảm thấy an toàn. Hắn đã đưa những cô gái khác tới đâu?” Cô hỏi bâng quơ theo nhịp.
“Con thuyền”, Archie trả lời.
Thuyền của ông McCallum”, Archie nhấn mạnh. “Nhưng nó biến mất rồi.”
Archie suy ngẫm về điều đó. Phía dưới họ, trên đường phố, một người nào đó trong chiếc xe SUV đang cố đậu xe song song. “Trừ khi hắn có một con thuyền khác.”
“Không”, Claire chêm vào. “Chúng tôi đã kiểm tra ở ban quản lý hàng hải của chính quyền thông tin về tất cả nhân viên và giáo viên ở trường có hồ sơ khớp trong tháng Mười một. Cả tháng Hai nữa. Và tháng Ba. Ông McCallum chỉ đăng kí một chiếc thuyền thôi. Và ông ấy là người duy nhất được cấp chứng nhận sở hữu thuyền.”
“Ông ta nói ông ta mua chiếc thuyền này cách đây vài năm”, Archie nói. “Có lẽ ông ta giữ chiếc thuyền cũ, nhưng giấy đăng kí mất hiệu lực.”
“Có thể làm việc đó được sao?” Claire hỏi.
“Hãy gọi cho người ta”, Archie nói.
Claire rút chiếc điện thoại từ túi quần của mình. “Vâng.” Cô bước vài bước ra chỗ khác để gọi điện.
“Anh ổn chứ?” Henry hỏi Archie.
Archie nhận ra rằng mình đang đứng chống tay vào hông và nhìn xuống sàn gỗ. Susan Ward đang bị bắt bởi một tên điên khùng và hắn có thể sẽ giết chết cô ấy. Nếu hắn chưa làm vậy, thì Archie cũng không chắc là mình có thể cứu được cô hay không. “Tôi chỉ cần một phút”, anh nói.
Archie đứng trong phòng tắm của Susan Ward. Anh có thể cảm nhận rõ sự lo lắng của Henry vây quanh lấy anh như một tấm vải. Giữ chúng với nhau, Archie nghĩ. Rồi anh nói to lên. “Giữ chúng với nhau.” Anh tấp một vốc nước vào mặt từ vòi rồi lấy cái khăn lau khô mặt và treo cái khăn lên cạnh chậu rửa.
Anh xem đồng hồ. Đã gần 9 giờ tối. Một giờ đọc sách, sau đó tắt đèn.
Anh tự ngăn mình lại. Không được nghĩ về ả. Không phải bây giờ. Anh cần phải tập trung vào Susan. Mũi anh ngứa ngáy. Đó là phản ứng của hệ thống thần kinh đối với chất Vicodin mà cơ thể anh hầu như đã bị hủy hoại hết nhưng thỉnh thoảng nó vẫn nổi ra bên ngoài. Anh xoa mạnh tay lên người. Và giờ đây, bên cạnh những chuyện đã xảy ra, mọi người có thể nghĩ đến anh với những biểu hiện của một tên mới phát nghiện. Và rồi Gretchen lại xuất hiện ở đó, rõ như ban ngày trong tâm trí anh, nằm chờ đợi trên chiếc cũi của ả trong tù, dựa người trên một khuỷu tay, Nạn nhân cuối cùng trong tay ả. Tấm ảnh cưới của anh đang nằm trong cuốn sách đó.
“Sếp”, Henry gõ nhẹ vào cánh cửa phòng tắm.
Archie chớp mắt vài lần nhìn hình ảnh phản chiếu bệ rạc của mình trong gương và mở cửa ra. Henry và Claire đứng đợi ngoài cửa nhà tắm.
“Chúng ta có gì?” Archie hỏi.
Claire nhìn vào cuốn sổ tay. “Ông ta đăng kí chiếc thuyền bị cháy cách đây năm năm. Trước lúc đó, ông ta có đăng kí một cái khác, một chiếc Chris-Craft Catalina sản xuất năm 1950. Con thuyền đó hết hạn đăng kí tám tháng sau khi ông ta đăng kí con thuyền mới. Nhưng nếu ông ta bán nó ở địa phương, thì con thuyền đó phải được đăng kí bằng tên một người khác. Nhưng không có.”
“Như vậy có thể ông ta bán nó cho ai đó ở bên kia sông”, Archie nói.
“Có thể”, Claire tán thành. “Nhưng theo người phụ nữ tốt bụng ở OSMB, cho đến khi họ làm rõ các quy tắc vào năm 2002, một người không cần phải giữ lại đăng kí hiện tại cho một chiếc thuyền nếu nó không ở dưới nước, thế có nghĩa là, nếu ai đó có một con thuyền neo đậu ở trong cảng, mà không thực sự mang nó ra dùng, thì có thể tiết kiệm khoản tiền mười lăm đô phải trả cho chính quyền mỗi năm.”
Archie gật đầu. “Gã con hoang rẻ tiền đã giữ chiếc thuyền đó.”
Henry khoanh tay lên rồi lại thả tay ra. “Đó chính là chiếc thuyền mà Reston đã sử dụng vì có thể ông McCallum đã không để ý đến khi xem nó như một thứ đồ bỏ đi.”
“‘Đồ bỏ đi’?” Claire hỏi.
“Tôi không thể dùng từ khác được”, Henry nói.
Claire tiếp tục, “Nếu chúng ta đúng, con thuyền có lẽ vẫn ở nguyên bến đỗ của nó, phải không? Ý tôi là, gần như là vậy.”
“Đi thôi”, Archie nói.
Anne đi đến bên Henry. “Hãy cẩn thận. Nếu chúng ta cử người đến đó và làm hắn hoảng sợ, có thể hắn sẽ làm tổn thương cô ấy và cả chính hắn nữa.”
“Nếu chúng ta đúng và hắn vẫn còn ở đó thì cô ấy có thể vẫn còn sống”, Archie nói.
Anne gật gật đầu. Phía sau cô, bên ngoài cửa sổ, ở căn gác xép phía bên kia đường, người phụ nữ đã tắt tivi. Không có tin tức gì. “Tôi cần một lon coca ăn kiêng”, Anne nói.
Rồi bỗng một âm thanh xuất hiện phía sau họ, một tiếng thở hổn hển và tất cả các nhân viên cảnh sát ở trong phòng đều quay nhìn ra cánh cửa trước. Một người phụ nữ đứng ở đó. Bà đội một chiếc mũ thủ công lố bịch, áo khoác da beo và giày cao gót đế xuồng. Tóc bà là một mớ dài màu vàng. Đôi môi đỏ thẫm của bà mở to một cách nhăn nhó ngạc nhiên.
“Các vị là ai?” Bà hỏi. “Và con gái tôi đâu?”