← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 45

“Anh đã giết những học sinh đó”, Susan nói vào bóng tối.

Giọng Reston bị nghẹn lại và buồn bã. “Anh xin lỗi.”

Hơi thở của Susan dường như là âm thanh duy nhất trên cõi đời mà cô nghe thấy. Như những quả bom nguyên tử tí hon. Cô tự ép mình phải hít thở chậm lại để thư giãn, để hắn biết rằng cô không hề sợ. Cô phải chứng minh cho hắn thấy cô rất mạnh mẽ. Rằng cô có thể kiểm soát được tình huống. “Anh hối lỗi ư? Paul, anh bị ốm rồi. Anh cần được giúp đỡ. Tôi có thể giúp anh.”

“Em không nên rời bỏ anh”, hắn nói, trượt thứ gì đó qua đầu và cổ của cô. Cô có thể cảm nhận được cái dây đeo bằng da trơn láng ở ngay dưới chân tóc chỗ da đầu, sau đó ở phía trước, phía trên xương đòn của cô, một thứ gì đó lạnh và cứng - khóa dây lưng, vết dây chằng màu tím quanh cổ của Kristy Mathers lóe lên trong tâm trí cô và cô điên cuồng vươn lên để rút hai bàn tay bị trói dưới thắt lưng lên, nhưng nó bị siết chặt quanh cổ họng. Cô thở hổn hển và vật lộn với nó, Reston đẩy tay cô xuống và kéo thắt lưng chặt hơn. Đầu cô nhói đau và nóng như đầy lửa. Hắn kéo dập cô xuống mạnh đến nỗi xương bánh chè của cô đập xuống sàn tạo ra một âm thanh của vết rìu bổ nứt khúc gỗ. Cô đang quay cuồng trong không gian và rồi đột nhiên cô bất động. Tất cả các giác quan của cô đập mạnh vào sự sống và ngay lúc đó, đôi mắt cô đã thích nghi một chút với bóng tối. Cô có thể nhìn thấy hắn trước mặt mình. Không phải là một người, mà là một hình dạng tối thui, bóng dáng của một người. Cô có thể cảm nhận được ngón tay cái của hắn trên miệng cô, vạch môi cô. Ngón tay cái của hắn lạnh ngắt như băng. Đôi môi cô run rẩy.

“Em có cái miệng thật xinh”, hắn nói.

Tâm trí Susan đang tỉnh táo trở lại, sắp xếp các thông tin. Bắt cóc. Con thuyền. Paul. Tên sát nhân. Và giờ: Addy. “Paul”, cô khò khè. “Addy đâu?”

Cô cảm thấy hắn do dự một lúc; sau đó, hắn lùi lại và cái dây thắt dãn lỏng ra. Đèn bật sáng. Susan giật mình và nhắm mắt lại theo phản xạ, choáng ngợp bởi ánh sáng chói bất ngờ. Một thoáng sau, khi cô buộc mình phải mở mắt ra, Reston quay lại trước mặt cô và hắn cầm một khẩu súng chĩa vào trán cô. Susan gồng mình lên như thép để chống lại cơn buồn nôn bất chợt, cố nuốt trôi ngụm nước bọt nóng hổi trào lên trong cổ họng.

Cô đã đúng. Họ đang ở trên một chiếc thuyền. Ở một khu vực neo thuyền. Các bức tường và trần thấp của căn phòng có màu trắng. Đó là một không gian chật chội, chỗ rộng nhất chỉ năm feet. Các đồ vật hình khối và các ngăn kéo xếp đầy một bức tường. Bức tường đối diện có một chiếc giường tầng bằng gỗ chắc chắn. Trên giường, phía trên nơi mà Susan lúc trước vẫn còn nằm đó, là Addy Jackson.

Cô bé nửa tỉnh nửa mê, mắt cá chân của cô bé đều bị dán bằng băng keo. Đôi mắt cô rưng rưng, miệng đẫm nước bọt, mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Cô cựa quậy và cào vào gò má đầy nước mắt của mình bằng đôi tay bị trói. Và rồi Susan nhận ra. Lee. Dana. Kristy. Addy. Tóc nâu. Những nét đẹp nữ tính. Và rồi, cô nhận ra một điều, một sự thật tàn khốc rằng tất cả những thứ đó đều là về bản thân cô, tất cả đều như những gì mà bản thân cô có. Và cô biết rằng hắn sẽ giết họ. Cả hai. Không còn thắc mắc gì lúc này. Cô nhìn Addy, cô bé có vẻ không tập trung, không biết gì về mọi thứ xung quanh và cô cảm thấy ghen tị với cô bé.

“Tất cả là do em”, Paul giải thích, hắn vuốt bàn tay sau cổ Susan. “Đáng lẽ, em không nên để anh thích em.”

Chính là lúc đó, Susan ngầm cam kết với bản thân: Cô sẽ không chết. Không đời nào. Không thể chết bởi tay thầy giáo dạy kịch khốn kiếp này được.