← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 46

Người quản lý bến du thuyền River Haven không sống trên thuyền; chị ta sống trong một ngôi nhà trên đồi được làm từ những chiếc thuyền. Nhiệt độ đã giảm mười độ và màn đêm đã chính thức buông xuống. Archie có thể thấy được mùi vị của dòng sông, giống như tiếng leng keng trong miệng, khi anh chờ đợi trên cái bục của ngôi nhà màu rám nắng bằng phẳng với chữ Văn phòng được đốt trên một miếng gỗ lũa có bề mặt đánh bóng. Mũi anh ngứa ngáy. Hãy ra mở cánh cửa chết tiệt này đi, anh nghĩ.

Henry và Claire đứng bên cạnh anh. Đằng sau họ là ba chiếc xe cảnh sát không dấu. Anh đã ra lệnh cho những chiếc xe tuần tra và xe SWAT đỗ trên đường cao tốc cũ, khuất tầm mắt. Anh cúi đầu nhìn xuống bến du thuyền, nơi vài chục chiếc thuyền lắc lư trong sự tĩnh lặng ảm đạm.

Có tiếng chó sủa và cánh cửa mở ra. Một người phụ nữ lớn tuổi xuất hiện và Archie bắt gặp cặp mắt sáng của một con chó lông lá trước khi chị ta cố gắng đẩy nó ra sau lưng và đóng cửa lại. Bây giờ chị ta đứng lại, trên cái lưng khom, giữa cánh cửa bên trong đóng kín và một cánh cửa bằng nhôm mà chị ta giữ lại đề phòng giữa mình và các thám tử. Archie giơ chiếc huy hiệu của mình lên và đưa nó cho chị ta xem.

“Tôi biết các anh là ai”, chị ta nói, mắt tròn xoe. “Tôi đã nhìn thấy anh trên tivi.” Chị ta đã tháo kính ra. Tóc chị ta được nhuộm màu hạt dẻ và buộc thành một nút thắt lỏng lẻo dưới cổ, chị ta đang mặc một chiếc áo cao cổ được nhét vào quần jean màu xanh. Chị ta đang cầm một cuốn truyện giật gân bìa mềm, chỗ mà chị ta đang đọc được đánh dấu bằng một ngón tay cái. Chiếc kính để lại vết hằn màu đỏ trông có vẻ đau trên sống mũi. “Anh là viên cảnh sát đã bị Gretchen Lowell bắt cóc.”

Cái tên Gretchen làm bật ra một dòng điện chạy xuống hai cánh tay anh. Nắm tay anh siết chặt lọ thuốc để trong túi quần. “Tôi cần biết ông McCallum đã từng neo chiếc thuyền nào ở đây.”

Chị ta quay mặt đi và tay làm rung cánh cửa kính phía ngoài một chút. “Thuyền của Dan đã bị cháy chìm rồi.”

“Còn một cái khác không?”

Chị ta ngập ngừng.

“Chuyện đó rất quan trọng”, Archie nói.

“Tôi đã cho ông ta đậu thuyền ở đây, mặc dù nó chưa được đăng kí. Ông ta là một người thuê tốt bụng.”

“Chuyện đó bình thường”, Archie trấn an chị ta. “Chị sẽ không gặp rắc rối gì đâu. Nó ở đâu?”

Chị ta nhìn Archie một lát và đi ra khỏi cánh cửa kính bên ngoài rồi chỉ xuống bãi neo thuyền phía dưới. “Dãy thứ hai mươi tám. Dưới đó. Thuyền thứ hai từ phía cuối, bên trái.”

“Anh có thể làm bất cứ chuyện gì anh muốn với em”, Susan nói. “Nhưng xin hãy tha cho Addy.”

Mặt Reston chỉ có sáng và tối. Khóe miệng anh ta hấp háy. “Không thể.”

Susan lấy tất cả bình sinh để giữ cho khuôn mặt mình bình tĩnh. “Anh sẽ giết cô bé?”

“Phải vậy thôi.”

Susan cảm thấy căn phòng nhỏ càng thu hẹp lại với cô. Thậm chí kể cả khi cô cởi trói được, cô cũng không thể chạy thoát khỏi hắn để ra chỗ cửa, chạy thoát khỏi thuyền. Sau đó thì sao? Bơi chăng? Cửa sổ phía trên chỗ Addy nằm chỉ bé bằng cái đĩa. Không có lối nào để thoát ra. “Còn em?”

“Nhìn con bé đi.” Reston với tay một cách nhẹ nhàng và chạm vào cô bé, tay hắn lần theo đường cong tới chỗ eo và phía trên xương sườn. Bên ngoài, sóng nước đánh vào mạn thuyền. Con thuyền lắc lư, những nhịp lắc lên và xuống không đều nhau. “Chẳng phải nó rất đẹp sao?” Reston hỏi.

Susan không hiểu bằng cách nào mà hắn làm được việc đó. “Họ nói họ đã theo dõi anh. Họ nói anh không rời khỏi nhà.”

“Anh không bắt cóc con bé, Suzy”, hắn nói khe khẽ. “Nó tự mò tới tìm anh.” Hắn nhắm mắt lại. “Anh đã nói với con bé rằng bọn anh có thể ở cùng nhau. Anh chỉ cho con bé cách phá cửa sổ phòng ngủ từ bên ngoài. Anh bảo cho nó biết đi chuyến xe buýt nào tới đây. Anh kêu nó đợi anh cho đến khi anh xong việc ở trường.” Mắt hắn mở to bấn loạn nhìn Susan với nỗi căm hờn mà cô chưa từng thấy. Con thuyền lại chao đảo và cánh cửa rít lên từ chỗ những chiếc bản lề. “Con bé đã làm đúng những gì anh bảo.”

“Anh bị điên rồi”, Susan nói.

Hắn mỉm cười với chính mình, liếc mắt nhìn cô bé nửa tỉnh nửa mê. “Thuốc Rohypol. Anh mua nó trên mạng.”

Susan cảm thấy ghê tởm rằng cô đã từng để hắn chạm vào mình. Cô thấy những ánh nhìn bất chợt, những cử chỉ vụng về; những hình ảnh in dấu trong đầu cô, một chuỗi hình ảnh minh họa buồn bã của tuổi mới lớn. Cô đã rất muốn được thoát khỏi sự kiểm soát. Cô đã thuyết phục tất cả mọi người rằng cô đã làm được. Sự thật còn thảm hại hơn thế.

Hơi thở của hắn trở nên nhanh hơn và mặt hắn đỏ ửng lên như bừng tỉnh. Bây giờ hắn đang chạm vào Addy. Cô bé cựa quậy. “Anh chỉ muốn làm cho chúng thật tệ vì chúng khiến anh nhớ đến em.”

Susan tự nhủ mình phải thật mạnh mẽ, để thoát khỏi điều này. “Đó chỉ là những lời biện hộ chết tiệt. Lúc nào anh cũng thèm khát chuyện đó.”

“Không”, hắn nói, giọng như vỡ ra. “Không. Chính em đã khiến anh lao vào việc này. Anh không bao giờ ham muốn đám trẻ. Cho đến khi gặp em. Em đã biến anh thành như thế.” Hắn trườn tay khỏi người Addy, xuống mạn sườn, xuống eo, rồi xuống thấp hơn.

“Đừng làm vậy”, Susan nói, quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn. “Làm ơn.”

“Anh có ý nghĩa gì với em không?”

Susan nhắm nghiền mắt lại. “Tất nhiên.”

“Anh luôn nghĩ đến cái ngày sau mỗi giờ học đó, suốt thời gian qua. Cái cách mà em đứng, những điều em nói. Em làm cho anh cuốn băng đó, em nhớ chứ?” Hắn sờ lên mặt cô, cô giật mình quay đi và thấy cái thắt lưng đang trói siết chặt hơn, làm cô bị nghẹn, khiến cô phải giữ nguyên tư thế, không thể cử động. Đừng khóc, cô nói với chính mình. Chỉ cần đừng khóc lóc trong lúc này.

“Những bài hát yêu thích của em”, hắn nói. “Anh vẫn còn có nó. Một bài hát của Violent Femmes, Add it up, với câu hát ‘Sao em không thể có được dù chỉ một nụ hôn?’ Em đưa nó cho anh và nói, ‘Đây là con người của em.’ Em tự hiến thân cho anh.” Hắn hôn cô lần nữa, “Em đã tự viết bằng tay tiêu đề những bài hát. Chúng được viết thật nắn nót. Hẳn là phải ngốn rất nhiều thời gian của em.”

Cô nhắm nghiền mắt chặt hơn nữa đến mức chúng không thể khép chặt hơn. “Đó chỉ là để luyện tập mà thôi, Paul. Em tình nguyện làm một cái băng để luyện tập. Cho phần khởi động.”

“Chính cái ngày đó, trong lớp học của anh. Chúng ta đã trao nụ hôn đầu tiên.”

Cô có thể ngửi thấy mùi mồ hôi của hắn, ngọt ngào và cay nồng trong không gian chật chội. “Không.”

“Anh đã bật cái băng đó lên nghe trên đường về nhà và anh không thể tin nổi - chúng ta mới giống nhau làm sao.” Cô lại thấy cái môi ướt nhoẹt của hắn trên miệng mình và vật vã quay đầu đi nhưng không thể. Những ánh sao lấp lánh phủ đầy màn đen trong mí mắt của cô. “Anh đã nghe từng lời từng chữ trong những bài hát đó và anh biết điều mà em đang cố nói với anh”, hắn nói, môi hắn vẫn trên môi cô. “Anh biết rõ chúng ta đến bên nhau là sai trái.”

Hắn quay đi và cô có thể cảm thấy sợi dây thắt lưng đang lỏng ra, nhưng cô vẫn không dám mở mắt, sợ những gì cô phải trông thấy. “Anh đã kết hôn. Và anh là thầy giáo của em. Nhưng em quá trưởng thành so với tuổi của mình, quá khôn ngoan so với những năm tháng mà em đã sống. Anh viết cho em một lá thư. Lẽ ra anh không nên làm vậy, không nên để những cảm xúc của mình hiện thành những con chữ. Nhưng anh đã chớp lấy một cơ hội. Anh đưa nó cho em vào ngày hôm sau ở lớp, bảo em đọc nó sau giờ học, và em đã làm vậy.” Hắn phát ra một âm thanh gì đó như tiếng thở dài nhát gừng mà chuyển dần sang như tiếng khóc nức nở.

“Rồi em đến với anh sau buổi diễn kịch.” Hắn tóm lấy đầu của cô trong tay và rồi cô cảm thấy môi hắn bập vào môi cô, lưỡi hắn cố đẩy vào đôi môi đang nghiến chặt của cô. Sợi dây thắt lại. “Há miệng ra.”

Susan mở to mắt và nhìn hắn chằm chằm, giận dữ. “Đó không phải là những gì đã diễn ra, Paul.” Cô nói. Cuối cùng bật lên lời. Cuối cùng cô cũng nói ra sự thật. “Tôi bị say.” Cô nhổ nước bọt vào hắn. “Tôi bị say lần đầu tiên trong đời tại bữa tiệc kết thúc sau cái vở kịch ngu ngốc đó tại trường và anh đề nghị đưa tôi về nhà và xâm hại tôi.” Cô buồn bã dựa đầu vào tường. “Tôi chỉ là một học sinh trung học. Cha tôi vừa mới qua đời. Tôi để chuyện đó qua. Tôi chẳng biết cái quái gì hơn. Còn anh là người thầy mà tôi thích.”