CHƯƠNG 47
Bộ áo giáp Kelvar khiến Archie phải thở khác đi. Dây đai Velcro vừa khít, sức nặng của nó ghì chặt vào ngực khiến xương sườn anh đau nhói và khiến mọi cử động của thân thể anh trở thành một chiến thắng về mặt tinh thần. Anh cố hít thật sâu, tưởng tượng oxy di chuyển qua khí quản xuống phổi, nuôi sống trái tim anh. Nó cho anh một cái gì đó để suy nghĩ khi anh, Henry và Claire đi chậm chạp dọc theo con đường xi măng ngoằn ngoèo xuống sườn đồi đến những chiếc thuyền bên dưới. Một chiếc Passat bạc cũ đậu dưới chân đồi. Xe của Reston. Họ đi bộ với tốc độ bình thường, áo giáp mặc phía trong quần áo dân sự, súng đạn giấu kỹ, nhưng cơ thể họ căng thẳng và bất cứ ai tình cờ nhìn thấy họ sẽ trở thành một gã ngốc không được báo trước. Nhưng không có ai. Chỉ có những chiếc thuyền.
Họ đã đến bến thuyền. Nó trải dài xuống sông theo hình chữ T, có thuyền ở hai bên. Ánh đèn bảo vệ xếp dọc theo các lối đi tạo ra ánh sáng trắng lười biếng bật ra khỏi mặt nước đen và khiến mọi thứ trông đặc biệt sắc nét. Không khí đã mát mẻ hơn, Archie cho là vậy. Nó làm cho mọi thứ khó nhìn hơn. Anh không thể nhìn thấy thiệt hại từ vụ hỏa hoạn, những chiếc thuyền đã biến mất từ lâu, nhưng mùi than củi vẫn vương vấn trong không khí. Anh tháo dây đeo an toàn trên bao da và nắm lấy cái vỏ kim loại mịn của khẩu 38 trong lòng bàn tay.
Đánh số của các dải đậu thuyền là chẵn một bên, lẻ ở bên kia. Archie biết chiếc thuyền sẽ không ở đó ngay cả trước khi họ đi đến số hai mươi tám. Anh không tin vào sự may mắn như thế.
“Chết tiệt”, Archie chửi thề khi họ đến chỗ cái cột neo thuyền trống rỗng.
“Thế là thế nào?” Claire hỏi.
“Nghĩa là họ đã ra khơi”, Archie nói.
“Lướt sóng”, Henry nói. “Đó là thuyền có động cơ. Cậu nói là lướt sóng.”
“Chết tiệt”, Archie chửi thề lần nữa.
Archie đang đứng trên boong tàu tuần dương cabin mui cứng hai mươi tám phít. Anh không thích những con tàu. Nhưng anh biết con tàu này là loại nào bởi một trong những viên thuyền phó của Đội Tuần tra sông đã nói với anh. Đơn vị Tuần tra sông của quận mặc đồng phục màu xanh lá cây, sơn màu ngọc lục bảo cho tàu của họ và tự gọi mình là “Green Hornet”. Bộ phận trực mùa đông của họ bao gồm một trung úy, một trung sĩ, tám thuyền phó và một thợ cơ khí toàn thời gian. Trong vòng nửa giờ sau cuộc gọi của Archie, mỗi người trong số họ đều phải xuất trình để thực hiện nhiệm vụ.
Trong vòng bốn mươi lăm phút, năm chiếc tàu Green Hornet đã ở dưới nước, hai máy bay trực thăng của cảnh sát và một máy bay trực thăng của Cảnh sát Biển đã ở trên không để tìm kiếm chiếc thuyền Chris-Craft. “Chỉ là một con thuyền.” Một trong những phi công đã nói với Archie một cách tự tin. “Nó ở trên sông và chúng tôi sẽ tìm thấy nó.” Một giờ sau, một trong những phi công đã gọi bộ đàm nói rằng anh ta đã phát hiện ra một chiếc Chris-Craft đang neo đậu ngay ngoài luồng ở phía Columbia của đảo Sauvie.
Archie chuyển tiếp vị trí đến Đội SWAT. Reston sẽ chú ý đến đèn rọi công suất 10.000 mê-ga-oát của máy bay trực thăng cảnh sát khi nó lướt qua. Hắn ta hoặc là sẽ nhổ neo và cố gắng chạy trốn, trong trường hợp đó, chiếc trực thăng sẽ theo dấu hắn, hoặc hắn sẽ ngồi xổm xuống. Đó là tình huống bắt giữ con tin và Archie không muốn lỡ bất kỳ cơ hội nào. Nhưng sẽ mất thời gian để Đội SWAT đến được đó và tàu tuần dương cabin Green Hornet đã không ở quá xa, sau nữa, chẳng phải họ cần xác nhận rằng đó có đúng là chiếc Chris-Craft cần tìm không? Anh không muốn cử Đội SWAT xông vào nhầm thuyền và phá hỏng kỳ nghỉ câu cá của một gia đình nào đó. Vì vậy, Archie đã hướng dẫn ba thuyền phó trên tàu Hornet cùng với Henry, Claire, Anne và anh tạo thành một vòng quanh đảo để xem họ có thể lại gần nó hơn không.
Và đúng là nó. Đèn chiếu chỉ đường đã tắt nhưng đèn cabin thì vẫn sáng. Rick, một thuyền phó trạc tuổi Archie với mái tóc cắt ngắn và một bộ râu hoa râm đã nhắm cái đèn tìm kiếm gắn trên khoang của chiếc tuần dương vào chiếc thuyền Chris-Craft. Chiếc trực thăng lượn vòng trên bầu trời tối ngay phía trên đầu họ.
“Đó là cô gái của anh”, anh ta hét to lên để át tiếng động cơ.
“Đội SWAT và một người thương lượng đang trên đường tới”, Archie hét lên đáp lại.
“Không còn nhiều thời gian đâu”, Anne nhắc Archie. Những lọn tóc của cô phất phơ trước mặt khiến cô phải lấy một tay đeo găng da lên giữ chúng lại. “Hắn ta sẽ muốn kết thúc chuyện này sớm.”
“Anh có thể tới gần mức nào?” Archie hỏi Rick.
“Đủ gần để lên thuyền.”
“Làm đi.”
Henry, Claire và Archie đã rút súng ra khi tàu Hornets chạy chậm lại để tiến dần vào và họ tiến đến cạnh chiếc Chris-Craft. Hai trong số những người đàn ông canh chừng những dây neo quanh trụ và đứng ở mạn phải của tàu. Khi tàu tuần dương đến gần, Rick tắt động cơ của mình và họ trôi dạt vài feet cuối cùng đến thuyền Chris-Craft. Khi họ đã đến đủ gần, hai thuyền phó khác nắm lấy lan can của con tàu và quấn các dây neo lên cột của con thuyền kia.
Tàu và thuyền lắc lư, va vào nhau. Không ai nói gì. Trên sông, trời lạnh và Archie đưa bàn tay khum lên vòm miệng, phả hơi ấm vào hai bàn tay rồi co gập vài nhịp cho máu lưu thông. Má anh thấy rát do gió thổi lên từ mặt sông. Không có chuyển động gì trên chiếc thuyền Chris-Craft. Archie nhìn khắp chiếc thuyền. Không có ánh đèn nào khác trên mặt nước.
“Tôi sẽ sang thuyền”, anh tuyên bố.
Anh đưa khẩu súng của mình cho Henry, báng súng chìa ra trước.
Henry đưa tay nắm lấy khẩu súng, đồng thời đặt tay còn lại lên tay của Archie, nên khẩu súng nằm kẹt giữa hai người. Anh cúi người về phía trước, khuôn mặt to bản của anh ấy bị ép căng. “Cậu nhảy vào vì cậu nghĩ đó là hành động thông minh”, anh thì thầm với Archie, “hay vì cậu luôn cảm thấy hối lỗi cho chính mình vậy?”
Archie nhìn vào sâu thẳm mắt Henry. Anh không thể cứu rỗi được tôi, Archie nghĩ. “Đừng nhảy vào trừ khi anh nghe thấy tiếng súng. Tôi sẽ cố gắng ra hiệu cho anh nếu tôi thấy cần có Đội SWAT hạ gục hắn ta.”
“Mặc áo giáp vào”, Henry nói.
Bộ áo giáp. Archie đã cởi nó ra ngay khi họ lên thuyền. Có vẻ như phản khoa học khi cố mặc lên người một thứ gì đó nặng trịch trong khi cần phải mặc một thứ khác nhẹ hơn để cơ thể có thể nổi dễ dàng. Anh rút tay mình khỏi tay Henry, để lại khẩu súng trong tay anh ấy. “Nó khiến xương sườn tôi đau”, anh nói rồi quay người đi, trèo qua lan can của chiếc tàu tuần dương và nhảy sang chiếc thuyền Chris-Craft trước khi có bất kỳ ai kịp ngăn anh lại. Đế giày cao su bị mút vào mặt sợi thủy tinh của chiếc thuyền khiến anh phải vật lộn để trụ vững, anh quỳ xuống, gập người lại ở ngay chỗ cách cửa cabin vài thước.
“Reston”, anh hét to. “Thanh tra Archie Sheridan đây. Tôi sẽ mở cửa khoang thuyền để chúng ta nói chuyện, được chứ?” Anh không đợi câu trả lời. Anh sẽ phải làm gì tiếp theo nếu Reston trả lời là “Không”? Phải tiếp tục lấn tới. Tiếp tục đàm phán. Khiến hắn ta mất cảnh giác. Archie dò dẫm mở cái chốt, nó không đóng. Anh mở tung cái cửa gỗ vuông của khoang thuyền ra. Một biển hiệu trên ngưỡng cửa ghi: Hãy bước cẩn thận.
Archie có thể hình dung được khoang nội thất bằng gỗ của một cái du thuyền - khoang bếp và phòng ăn nhỏ. Nhưng không có Reston. Không thấy Susan đâu. Không thấy Addy. “Tôi không mang theo vũ khí. Tôi sẽ đi vào trong để chúng ta nói chuyện, được chứ?” Lần này thì anh đợi. Không có động tĩnh gì. Đó là một điềm xấu. Có thể tất cả bọn họ đều đã chết. Anh hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần cho bất kỳ cảnh tượng giết chóc nào có thể ập tới trước mặt. Anh không chắc là mình có thể chịu đựng được điều đó hay không. “Tôi đi vào nhé.”
Anh chui qua cánh cửa khoang bếp, bước xuống bốn bậc thang dẫn tới khoang chính.
Anh nheo mắt tránh ánh sáng. Nó được chiếu quét qua con thuyền để tìm tới phòng khách. Một chiếc sofa hình hoa cỡ nhỏ và một chiếc ghế mây có đệm hoa theo bộ đặt trước một chiếc bàn cà phê tròn nhỏ bằng mây được sơn màu trắng và phủ kính. Tấm thảm có màu của hãng AstroTurf. Trần nhà thấp và không gian chật chội, nhưng các bức tường dường như được ốp gỗ tếch và gỗ hắt sáng ấm áp trong không gian ánh sáng nội thất màu vàng. Một phong vũ biểu lớn bằng gỗ và đồng thau treo trang trí trên sofa. Ngay phía trên bên ngoài khu vực ngồi, là khoang phòng ăn và góc bếp mà anh vừa đi xuống.
Reston đứng cạnh sofa, trước một lối đi dẫn vào sâu hơn dưới thân tàu. Hắn mặc quần kaki và áo phông. Đôi mắt hắn là những hố đen. Một cánh tay rắn chắc của hắn ta vòng quanh eo Susan Ward và cầm một khẩu súng gí vào bên dưới hàm trái của cô. Một chiếc thắt lưng da màu nâu thắt lỏng lẻo quanh cổ cô. Archie không nghi ngờ gì rằng nó hoàn toàn khớp với các vết hằn quanh cổ những cô gái đã chết, cẳng tay và mắt cá chân Susan bị buộc bằng băng keo đen. Nhưng cô vẫn còn sống, tỉnh táo. Và, dựa trên những biểu hiện kiệt sức nhưng im lặng của cô, hẳn là cô rất tức giận.
“Ái chà”, Archie nói.
“Addy ở phía sau…” Susan cố thoát ra trước khi Reston giật cái thắt lưng khiến nó siết chặt vào cổ cô, nghẹn không thở nổi. Hắn chĩa khẩu súng vào đầu cô khi cô khuỵu người xuống gối.
“Suỵt!” Hắn nói rống lên. “Sao em phải làm thế? Em không tốt với anh được một chút à?”
Susan lắc lư người, hai tay bị trói đu vào chiếc thòng lọng bằng dây thắt lưng nhưng không thể thò tay ra sau để nới lỏng nút thắt. Khuôn mặt cô méo mó, lấm lem, đôi mắt trợn trừng đông cứng, miệng ngoác ra, ấp úng. Archie chỉ có khoảng hai phút.
Đó là tất cả những gì anh có thể làm để ngăn chính mình không thúc ép Reston. Hắn có một khẩu súng trên đầu Susan. Nếu Archie lao vào, có thể hắn sẽ nổ súng. Sức nặng cơ thể Susan đang đè xuống sàn, có thể Reston sẽ không làm gãy cổ của cô. Bóp chết nghẹt ai đó không dễ như những gì nhìn thấy. Đó không chỉ là bóp nghẹt làm thiếu oxy để giết chết nạn nhân, mà còn là sức ép vào các cấu trúc mạch máu đi lên qua cổ. Nếu Archie không làm gì, cô sẽ chết. Nhưng như thế cũng phải mất vài phút. Và vài phút là một khoảng thời gian dài. Khi đó anh sẽ có một cơ hội.
Anh quay người lại về phía Reston và Susan rồi bước vài bước về phía góc bếp. Có một cái bếp nhỏ và một cái bồn rửa bằng thép đặt trên một cái bàn màu xanh lá cây. Những chiếc tủ được sơn màu trắng. Archie mở một vài tủ ra cho đến khi anh tìm thấy vài chiếc cốc. Anh lấy một cái ra và rót cho mình một ly nước. Anh không thể nghe thấy Susan đang vật lộn nữa. Có phải cô đã bất tỉnh? Hay là hắn ta cũng không để ý đến? Và rồi, ngay lập tức, một tiếng thở hổn hển rất lớn. Reston đã buông thắt lưng. Susan đang thở. Cô ho, khàn và thở khò khè. Archie nhắm mắt lại, cảm thấy máu mình dồn lên đầu ngón tay. Cách của anh đã có tác dụng.
“Anh đang làm cái quái gì vậy?” Reston hỏi Archie.
Archie đợi vài nhịp thở rồi mới trả lời. Để cho tên khốn đó phải thắc mắc. “Tôi phải uống vài viên thuốc.” Anh giải thích, lưng anh vẫn quay lại phía hắn. “Tôi có thể uống chúng mà không cần nước, nhưng sẽ có tác dụng nhanh hơn nếu có gì đó làm chúng trôi xuống dạ dày.” Anh quay lại về phía Reston và mỉm cười nhã nhặn với hắn. Sau đó, anh ngồi xuống băng ghế bọc da màu rám nắng ở bàn ăn gấp màu xanh lá cây, cẩn thận để không kẹt đầu gối dưới mặt bàn, như thế anh có thể di chuyển nhanh chóng nếu cần. Anh đặt ly nước lên bàn. Archie có thể nhìn thấy ánh sáng của tàu Cảnh sát Biển qua ô cửa sổ nhỏ trong phòng ăn. Điều đó có nghĩa là họ có thể nhìn thấy anh. Tốt.
“Giờ thì tôi sẽ thò tay vào túi của mình và lấy những viên thuốc”, anh nói, và trước khi Reston có thể trả lời, anh chậm rãi thò tay vào túi, lấy ra lọ thuốc mạ đồng. Anh mở nó ra, đếm tám viên thuốc và xếp từng viên lên cái bàn màu xanh đậm. Ngay cả trong tình huống này, anh cảm thấy một lượng endorphin tăng vọt khi nhìn thấy chúng. “Tôi biết nó có vẻ rất ý nghĩa”, anh nói với Reston. Anh nhướng mày gượng gạo. “Nhưng tôi có sức chịu đựng tốt.”
Reston lại tóm lấy eo Susan một lần nữa. Cô vẫn đang ho như thể đường thở đang cố thuyết phục với cơ thể rằng nó đã thông suốt. Nhưng cô đã cố kéo cái dây lưng ra khỏi cổ và giờ thì nó nằm một đống ở trên sàn. Rất tốt, cô gái, Archie nghĩ.
“Susan”, anh nói thư thả, “cô không sao chứ?”
Susan gật đầu, ngước lên nhìn Archie, ánh mắt lóe lên đầy vẻ thách thức. Reston kéo Susan ép chặt hơn về phía hắn. Archie nhặt lấy một viên thuốc, đặt vào lưỡi và uống trôi nó bằng một ngụm nước từ cái cốc. Rồi anh đặt cái cốc xuống bàn. “Anh đã làm cho Addy tự tìm đến anh”, anh nói với Reston.
Reston gật đầu. “Con bé cần ai đó làm cho nó cảm thấy khác biệt.”
“Nhưng anh cũng đã bắt những cô bé khác”, Archie nói. “Vậy làm thế nào để anh ngụy tạo bằng chứng ngoại phạm cho mình?”
“Quá dễ”, Reston nói. “Tôi chỉ cần xem các buổi luyện tập từ phòng ánh sáng. Lũ trẻ làm sao nhìn được vào trong. Chúng tôi làm các buổi tổng duyệt. Tôi ghi nhận xét. Rồi chúng tôi tập lại. Lũ nhóc sẽ nhìn thấy tôi đi vào phòng đó trước khi chúng tập và thấy tôi ra khi tập xong. Tôi chỉ cần bỏ đi vài phút sau khi màn luyện tập bắt đầu.” Hắn ta vuốt mái tóc rối bời như búp bê của Susan và cô giật mình khi hắn sờ vào. “Tôi có thể tìm chúng, nói chuyện với chúng, giết chúng và quay trở lại chỉ trong thoáng chốc. Mấy con bé đó sẽ ra đi và tôi sẽ đưa cho lũ trẻ tập kịch mấy lời nhận xét soạn sẵn. Tôi cần quái gì phải xem chúng tập. Chúng lần nào chẳng lặp lại những lỗi ngớ ngẩn giống nhau.” Reston nhìn xuống Susan rồi lại nhìn lên Archie. “Tôi sẽ không để anh mang nó ra khỏi đây đâu”, hắn nói.
Vậy ra, Reston không chỉ là một tên tội phạm hiếp dâm, giết người mà còn là một thằng khốn có thừa tự tin. Archie có thể lợi dụng việc đó. Archie liếc nhìn xung quanh con thuyền. “Con thuyền này đẹp đấy.”
“Nó là của lão Dan McCallum.”
“Đúng rồi”, Archie nói. “Dan McCallum, tên sát thủ hàng loạt đã tự sát.”
Reston nhìn Archie cười nhạt nhẽo. “Tôi chỉ mua một chút thời gian thôi mà.”
Archie nhặt một viên thuốc nữa, tung lên không trung rồi tóm lấy nó bằng lưỡi và nuốt trôi viên thuốc bằng nhiều nước hơn. Anh đặt cái cốc trở lại bàn.
“Tôi có thể giết chết anh nếu tôi muốn”, Reston nói, giọng hắn trống rỗng và run rẩy. “Tôi có thể cho anh và nó một phát đạn trước khi bọn cớm xông vào.”
Archie lấy tay vuốt qua mái tóc và cố tỏ ra buồn bã. “Anh không hề sợ hãi, Paul.” Rồi anh thêm vào, “Tôi đã thấy rất nhiều kẻ sợ hãi.”
Reston đang dần lộ nguyên hình trước mắt Archie, liên tục thay đổi trọng lượng từ chân này sang chân kia và nhắm nghiền mắt bằng đôi mi cứng ngắc cùng một cái chớp mắt không được tự nhiên cho lắm. Hắn ta vật lộn với Susan, liên tục điều chỉnh vòng tay kẹp vào cô, hắn loay hoay với khẩu súng, đưa nó sang hướng Archie chỉ khoảng một inch, sau đó đưa trở lại, không muốn nòng súng chệch ra khỏi đầu Susan. Susan nhìn theo khẩu súng. Toàn thân cô run rẩy, nhưng dường như cô đang giữ nó đứng yên. Nước mắt cô đã ngừng rơi. Reston dựa đầu vào cô và hôn lên má cô. “Đừng sợ”, hắn nói với cô. “Sẽ nhanh thôi.” Cô rùng mình và Reston siết cô chặt hơn. Rồi Reston quay sang Archie. Các lỗ vải trên áo và cổ áo sơ mi của hắn ướt đẫm mồ hôi. Hắn bốc mùi nồng nặc. “Anh có nhận ra tôi không?” Vẻ mặt hắn như van nài, khao khát.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Reston rõ ràng đang mất cảnh giác. “Có phải là từ ngày hôm qua, lúc ở trên bậc thềm nhà anh?” Archie hỏi.
Mắt Reston nheo lại, “Nghĩ lại đi.”
Reston trông có vẻ nghiêm túc và tự tin quá mức khiến Archie cũng phải tự lục tìm lại trong trí nhớ của mình xem thực sự hắn muốn nói đến điều gì. Liệu anh đã từng bắt hắn lần nào chưa? Chưa, hắn chưa từng có tiền án. Liệu có phải là một nhân chứng mà anh từng thẩm vấn. Chúa mới biết được. Anh phỏng vấn đến cả ngàn người liên quan đến vụ Mỹ nhân đoạt mạng. Anh lắc đầu một cách trống rỗng, không tìm ra mối liên hệ nào.
Reston càng ra vẻ đắc thắng. “Tôi đã giết bốn người”, hắn tuyên bố.
Thế nghĩa là Addy vẫn còn sống.
Archie nghe thấy tiếng động cơ của một con thuyền khác đang tiếp cận lại gần. Tiếng trực thăng. Ánh sáng quắc của đèn chiếu lướt qua bên ngoài ô cửa khoang thuyền.
Anh nhặt một viên thuốc khác. Uống trôi nó. Đặt cái cốc trở lại bàn. Nghi thức trà đạo Nhật Bản do anh tự chế. “Anh thích việc đó chứ?” Anh hỏi.
Một cái chớp mắt miễn cưỡng khác nữa. “Tôi phải làm vậy. Tôi đã không muốn làm như thế. Tôi không được lựa chọn.” Sự bồn chồn của Reston khiến cho Archie lo lắng. Reston không hề quá lo lắng vì những gì đang diễn ra bên ngoài. Những con thuyền khác ngoài kia. Ánh đèn tìm kiếm. Hắn không lo sẽ bị tóm cổ và đối với Archie, điều đó có một ý nghĩa: hắn đã xác định mình sẽ chết.
Và nếu Đội SWAT xông vào trong thuyền, điều đầu tiên hắn làm sẽ là giết chết Susan Ward.
“Nhưng anh có thích việc đó không?” Archie hỏi lại.
“Vụ đầu tiên thật khó khăn. Sau đó, mọi thứ dễ dàng hơn.” Cái miệng hắn chuyển thành một điệu cười toe toét bệnh hoạn. “Tôi không thích giết chóc. Nhưng sau khi làm xong thì thấy kích thích.”
“Làm sao anh chọn được họ?” Archie hỏi.
“Tất cả bọn chúng đều đến thử giọng cho vở nhạc kịch toàn quận vào năm ngoái.” Reston cười vì việc làm lố bịch đó. “Những bộ phim nhạc kịch tốn kém. Do cắt giảm ngân sách, không một trường nào có thể tự mình sản xuất được, vì vậy các trường trung học đã hợp tác và đồng tài trợ cho một vở.”
Đó là mối liên hệ, Archie nghĩ. Henry đã đúng - tất cả nạn nhân đều là những cô bé năm thứ nhất đầu trung học. Một vở nhạc kịch toàn quận? Làm sao họ có thể bỏ qua chi tiết này được chứ?
“Tôi là đạo diễn”, Reston tiếp tục. “Tôi không cho đứa nào thủ vai cả. Chúng nó chưa đủ trình. Nhưng tôi nhớ được chúng. Và chúng cũng nhớ tôi. Tất cả bọn chúng đều muốn trở thành ngôi sao. Tôi bảo với mỗi đứa rằng tôi muốn có nó trong vở kịch tiếp theo của tôi.”
“Những cô bé dễ bị thao túng”, Archie nhận xét thẳng thắn.
Reston cười khẩy. “Tôi là giáo viên có tiếng.”
Susan trợn tròn mắt. “Làm ơn”, cô nói.
Archie lấy một viên thuốc nữa.
“Mấy viên thuốc đó để làm quái gì vậy?” Reston hỏi.
Một nụ cười lướt qua trên môi Archie. Có tác dụng rồi. Anh viền ngón tay mình theo miệng cốc, mắt không rời khỏi Reston một giây. “Tôi có những khoái tưởng đen tối.” Lại là Gretchen. Tay của ả áp vào má anh. Mùi hoa tử đinh hương.
Rồi Archie nảy ra một ý. Anh có lẽ nên khiến cho Reston bắn vào anh. Chỉ cần kích động hắn thêm một chút. Châm chọc hắn cho đến khi hắn nổi giận với Archie đến nỗi sẵn sàng rời khẩu súng khỏi Susan đủ lâu để bắn vào anh. Archie cá rằng hắn không phải là một tay súng giỏi, có lẽ hắn chưa bao giờ đặt chân đến một trường tập bắn. Nhưng nếu Archie đủ gần, Reston có thể bắn trúng vào đầu hoặc cổ anh. Đó là một việc dễ dàng. Xét về phương diện nghiệp vụ. Mọi người sẽ hiểu điều đó. Henry sẽ hiểu. Debbie có lẽ cũng vậy. Nhưng tất cả những người khác sẽ chỉ cho rằng đó là bi kịch đối với số phận đen tối của anh. Archie Sheridan tội nghiệp. Như thế có lẽ là tốt nhất. Anh chưa bao giờ từng giống như vậy sau thử thách khốc liệt đã qua.
Nhưng rồi còn Susan. Reston sẽ giết cô ấy. Chỉ một giây sau khi hắn bắn vào Archie, hắn sẽ bắn vào đầu cô ấy và hắn sẽ không bắn trượt. Đội SWAT có thể sẽ không kịp hạ gục hắn, chưa kể vị trí hắn đang đứng. Họ sẽ xông vào sau tiếng súng đầu tiên. Nhưng khi đó thì Susan đã chết và Reston có thể sẽ kịp gí khẩu súng đưa vào miệng, bóp cò. Hoặc họ sẽ đánh gục hắn. Cướp khẩu súng. Tóm sống hắn. Archie và Susan sẽ chết, còn Reston sẽ sống sót. Điều đó không có vẻ công bằng cho lắm.
Quay trở lại kế hoạch A. Kế hoạch mà anh sẽ cho Reston xơi một viên đạn xuyên qua hộp sọ. Dù thế nào thì kế hoạch này cũng tốt hơn, Archie nghĩ.
Đã đến lúc báo động cho đội phục kích. Archie chống một khuỷu tay lên bàn và tì cằm xuống tay phải của mình, rồi quay ra cửa sổ khoang thuyền. Anh gập ngón tay út và ngón đeo nhẫn vào trong, duỗi thẳng ngón trỏ và ngón giữa ra, giống như nòng súng, chĩa thẳng vào thái dương. Họ đang theo dõi động tĩnh của anh; anh ngồi đó đã đủ lâu, như một con cá vàng trong chậu, một cô gái ngồi xem ti vi trong phòng ngủ của mình. Henry sẽ hiểu. Cửa sổ khoang thuyền được làm bằng loại nhựa acrylic có hai lớp dày. Đường bắn tốt nhất là qua nắp đậy khoang thuyền, cái mà Archie đã mở sẵn. Giá như một tay súng thiện xạ kịp tới. Giá như có bất kỳ ai đó nhìn thấy ám hiệu của anh. Giá như anh đưa được Reston vào vị trí đường ngắm.
Reston bước một bước nhỏ tới gần Archie. Khẩu súng vẫn gí sát vào đầu Susan. “Những viên thuốc đó có tác dụng không?”
“Không”, Archie nói thật. “Nhưng chúng sẽ khiến anh cảm thấy bớt tội lỗi hơn.”
“Đưa tôi vài viên”, Reston ra lệnh.
Archie nhặt lấy một viên và nhìn vào nó. “Anh có kê toa chỉ định của bác sĩ chứ?”
“Tao sẽ giết nó.”
“Đằng nào thì anh cũng sẽ giết cô ấy.”
“Tao sẽ giết mày.”
Archie đặt viên thuốc xuống mặt bàn. “Vẫn không sợ hãi, Paul.”
Reston tóm lấy một túm tóc hồng trên đầu Susan và đập đầu cô vào thành tàu được dán bằng gỗ tếch.
“A”, cô la lên.
Archie đứng phắt dậy.
Reston hạ khẩu súng xuống thấp hơn chĩa vào Archie, tay vẫn túm tóc Susan. Trán của cô đang chảy máu, nhưng cô vẫn tỉnh táo, đang cố vùng vẫy. Reston bốc hỏa, mặt hắn đỏ ửng lên, mắt hắn lãnh đạm. Ngực hắn phập phồng và mọi đặc điểm trên cơ thể hắn chuyển đổi thành thứ gì đó dị hình, méo mó với cơn cuồng nộ.
“Được rồi”, Archie nói. Anh nhặt một viên thuốc lên và ném về phía Reston. Viên thuốc rơi nửa đường, xuống một tấm thảm màu xanh, giữa anh và hắn. Reston nhao người về phía trước, kéo giật túm tóc Susan theo, khẩu súng vẫn chĩa về phía Archie. Hắn rướn tới chỗ viên thuốc, không hề có ý định buông Susan hoặc thả khẩu súng ra, đầu hắn cúi thấp xuống, mắt vẫn ngước nhìn Archie và lấy răng ngậm viên thuốc lên. Hắn nở một nụ cười chiến thắng với Archie, hắn nuốt viên thuốc. Rồi, một tiếng tạch phát ra từ khẩu súng tia xoẹt qua cái cửa chớp mở, đầu Reston giật về phía trước và hắn đâm sầm xuống tấm thảm. Susan hét toáng lên và lùi về sau, miệng há hốc.
Đội SWAT xông vào, vũ khí trổ ra, bộ đồ màu đen khiến họ trông giống như những sinh vật vừa trỗi dậy từ Willamette. Susan che đôi tay bị trói trước mặt, miệng không ngớt chửi bới. “Chết tiệt. Chết tiệt. Chết tiệt.”
“Kiểm tra trong đó”, Archie nói, tay chỉ về phía lối vào trong. Nhưng anh không nhúc nhích, vẫn còn hai viên thuốc trên bàn. Anh vơ chúng trong tay rồi nhét vào túi quần.