← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 48

Archie đang phê thuốc. Anh đứng bên bờ sông, tay đút túi quần, một cơn mưa nhỏ rơi xuống vai anh. Một ngày nào đó, anh sẽ mua một chiếc áo khoác không thấm nước mà mọi người vẫn khuyên dùng. Đã gần 2 giờ sáng. Nhưng anh không mệt mỏi. Liều Vicodin vừa đủ giữ cho anh ở trạng thái lửng lơ bất tận. Không mệt mỏi, cũng không tỉnh táo. Đó cũng không phải là trạng thái quá tệ khi anh đã quen với nó.

Phía sau anh, cách bờ sông khoảng năm mươi feet, là chi nhánh trung tâm của văn phòng tuần tra sông Green Hornet. Hình chữ nhật, với bề mặt nhựa màu nâu, tòa nhà trông giống như một thứ gì đó được đựng trong một chiếc hộp và được ghép lại vào buổi chiều nào đó. Henry, Claire, Susan và những người khác ở bên trong. Họ đang nói chuyện với cô bé kia; Archie sẽ vào sau. Anh đã lẻn ra ngoài để lấy chút không khí. Chiếc Chris-Craft đã được kéo đến bến tàu và Archie nhìn thấy ngay lúc này, khi các đội hiện trường vụ án đã dựng các cột đèn công suất một nghìn tám trăm oát chiếu sáng bên ngoài chiếc thuyền như trong phim.

Addy Jackson đã ở trạng thái ổn định và đang trên đường đến Emanuel. Chất hơi Rohypnol đã thoát hết và cô bé đã tỉnh táo trở lại, mặc dù còn bối rối và không thể trả lời câu hỏi nào, Archie hy vọng rằng cô sẽ được ban phước với các đặc tính mất trí nhớ nhiều hơn.

Báo chí vẫn chưa đến. Có thể khi đó họ cũng đánh hơi được cuộc huy động của cảnh sát, nhưng Portland vẫn chỉ là một thị trường nhỏ và các đài truyền hình làm việc theo ca chính vào ban đêm. Archie tưởng tượng họ kéo những kẻ săn tin lười biếng, đổ xô đến hiện trường, chuẩn bị phát tin trực tiếp vụ án với những câu chuyện càng dài càng tốt, miễn là họ có thể dựng lên một vở kịch từ đó. Chuyện đó lại sắp bắt đầu diễn ra.

Archie nghe thấy người đàn ông phía sau mình trước cả lúc nhìn thấy ông ta. Một vài tiếng bước chân và rồi bóng dáng một người béo mập xuất hiện trong bóng tối. Archie thậm chí không cần quay đầu lại. Anh nhận ra mùi khét của rượu và thuốc lá cũ.

“Quentin Parker”, Archie nói.

“Nghe nói anh tự nạp mình cho một vụ khác.”

“Ông lo vụ này phải không?”

“Tôi có một cậu nhóc đi theo”, Parker nói. “Derek Rogers. Và Ian Harper đang trên đường tới.”

“À.”

Parker khịt mũi. “Anh có nghĩ lúc này anh ta thật ngu ngốc không. Cứ đợi đến lúc gặp anh ta mà xem.”

Hai người đứng cạnh nhau một lúc lâu, ngắm nhìn Chris-Craft, ánh đèn, dòng sông đen. Cuối cùng, Archie lên tiếng. “Ông chưa bao giờ đến thăm tôi trong bệnh viện. Những người khác tranh nhau lẻn vào phòng tôi, xin được phỏng vấn, gửi hoa đến, mạo danh các bác sĩ. Ông thì không.”

Người đàn ông ục ịch nói. “Tôi không bao giờ dính dáng đến việc đó.”

“Thật đáng trân trọng”, Archie nói.

Parker lần mò một điếu thuốc, châm lửa và kéo một hơi dài. Điếu thuốc thật bé nhỏ trong tay ông ta, đầu thuốc phát sáng màu cam trong bóng tối. “Anh sẽ lại nổi tiếng lần nữa.”

Archie ngước lên nhìn bầu trời. Mặt trăng là một vệt sáng mờ khuất sau đám mây. “Tôi đang nghĩ đến việc chuyển sang Úc.”

“Hãy lo cho bản thân mình, Sheridan. Những câu chuyện mà Susan viết đã khuấy động mọi thứ. Toàn bộ câu chuyện ‘người anh hùng bi đát’ đã diễn ra tốt đẹp, nhưng chẳng mấy chốc họ sẽ muốn nhiều hơn nữa. Những viên thuốc. Những buổi thẩm vấn hàng tuần của anh với Gretchen Lowell. Chúng tôi sẽ ăn tươi nuốt sống anh vì chuyện đó. Thị trưởng, Henry, họ chỉ có thể làm hết sức để bảo vệ anh. Nếu Fourth Estate ngửi thấy mùi máu, thì đó sẽ là một cuộc tắm máu.”

“Cảm ơn vì lời khuyên.”

“Một viễn cảnh tồi, nhỉ?” Parker nói, đưa tay lên miệng, điếu thuốc chỉ còn là một thứ hình hài bé xíu.

“Gì cơ?” Archie hỏi.

“Trở thành cớm”, ông ta nói, mắt nhìn xuống điếu thuốc trong tay. “Chẳng phải là một chuyện như trong sách vở.” Ông ta phẩy tàn thuốc với một cái búng tay cẩn thận phất ra từ cái cổ tay to bự của mình. “Học ở trường lớp nào đó.”

“Giờ thì quá muộn rồi”, Archie nói.

“Tôi. Tôi muốn trở thành một người buôn xe hơi.” Ông ta nhìn xa xăm và cười. “Xe Oldmobiles.” Ông ta nhìn Archie với một cái nhún vai và lại chăm chú nhìn điếu thuốc. Lạc đường trở thành một cậu bé phô-tô. Lớp mười. Một chín năm chín. Không bao giờ vào đại học. Họ thường đặt máy in ở đó. Dưới tầng hầm. Tôi từng thích ngửi mùi mực.” Ông ta lại đưa điếu thuốc lên miệng, rít một hơi rồi nhả khói. “Còn bây giờ? Các tờ báo sẽ không thuê bất cứ ai cho một vị trí thực tập sinh không lương trừ khi họ có được tấm bằng của Ivy League.”

“Thời thế thay đổi rồi.”

“Cô bé của chúng ta sao rồi?”

Archie ngước nhìn về phía văn phòng. “Hoang mang.”

“Ở cái tuổi của cô bé, chuyện đó đúng là địa ngục.”

“Cho tôi xin một viên kẹo cao su được không?” Susan hỏi. Cô đang ở phòng sau của văn phòng tuần tra với Henry và Claire. Trong phòng có một chiếc bàn và một chiếc ghế xoay. Các bức tường được phủ bằng những tấm bản đồ hải lý. Trên bàn, các tập lưu hồ sơ bìa cứng màu đen xếp chồng lên nhau có đóng con dấu thành phố, các mảnh giấy trắng và hồng dường như có rất nhiều dạng khác nhau và các báo cáo, những chiếc hộp đã được kiểm tra, có phần chú giải đính kèm, đóng dấu, chứng nhận, ký tên. Đó là văn phòng của một người đàn ông. Những bức ảnh màu của anh ta treo trên tường trong những khung bằng tốt nghiệp giá rẻ. Câu cá. Đứng vòng quanh với những người đàn ông khác trong đồng phục màu xanh lá cây. Những tấm hình chụp kiểu chân dung chính thức của Sears với gia đình. Anh ta có một bộ ria mép và những nét mặt hồ hởi. Trong một số tấm hình mới hơn, anh ta có râu. Bên trái bàn là một tủ sách bốn chân bằng kim loại, xếp chồng những cuốn sách về luật biển và lịch sử Oregon. Trên đầu kệ sách là một lọ kẹo cao su bong bóng màu hồng.

“Chắc chắn rồi.” Claire lấy một viên kẹo và đưa cho cô. Susan mở nó ra và cho vào miệng. Tay cô vẫn còn đau do dây băng trói và cổ tay vẫn còn rát. Viên kẹo là loại cứng và ngọt. “Kẹo cũ”, Susan buồn bã nói.

“Chỉ thêm vài câu hỏi nữa thôi”, Claire nói. “Trước khi mẹ cô phá cửa xông vào.”

“Mẹ tôi ở đây à?” Susan hỏi, ngạc nhiên.

“Ở bên ngoài”, Henry nói. “Họ đã phải giữ ghì bà ấy đưa ra khỏi đây trong khi chúng ta làm nốt mọi việc.”

Bliss đã ở đó. Bliss đã đến và đang đợi cô. Đó là điều mà một người mẹ sẽ làm. Susan tưởng tượng ra cái cảnh mà cảnh sát phải đối phó với bà. Bliss có lẽ đã quát tháo mọi người xung quanh, thậm chí còn lôi ủy ban Hành động Cảnh sát của công dân ra dọa dẫm. Susan mỉm cười hạnh phúc.

“Gì cơ?” Claire hỏi.

“Không có gì”, Susan nói. “Tiếp tục đi.” Họ đã thảo luận những câu hỏi giống nhau trong gần một giờ đồng hồ. Susan cảm thấy cô đã kể lại, từng phút, từng tương tác giữa cô với Paul Reston kể từ khi cô còn là học sinh trung học. Cô đã nói với họ cách mà hắn ta thao túng Addy. Giờ đây, cô không muốn nghĩ về hắn nữa. Đầu cô nhói lên. Các nhân viên sơ cứu đã sử dụng băng bên để băng vết xước trên trán cô, nhưng chắc chắn một mắt của cô sẽ bị thâm vào buổi sáng hôm tới. Cô muốn một điếu thuốc. Một bồn tắm. Và mẹ của mình.

Claire đang dựa vào một bên tường, Henry dựa vào bên kia. “Cô chắc là hắn ta không nói gì đến những cô bé khác chứ, những học sinh mà có thể chúng ta không biết?” Claire hỏi.

“Tôi chắc”, Susan nói.

“Và cô không còn giữ bất kỳ lá thư nào của hắn sao?”

Có hàng trăm lá thư như vậy trước đây. Cô đã ném chúng vào đống lửa trong ngày sinh nhật của người cha quá cố khi cô đang học đại học. “Tôi đã vứt tất cả thư. Từ nhiều năm trước.”

Claire cẩn thận gợi ý Susan. “Cô ổn thật chứ? Cô không cần tới bệnh viện thật hả?”

Susan sờ tay lên cổ, chỗ đó hằn lên một vết màu đỏ xấu xí. Nó đau, nhưng rồi sẽ lành. “Tôi ổn.”

Có tiếng gõ cửa, Henry mở cửa ra và Archie Sheridan bước vào.

“Có lẽ chúng ta sẽ làm nốt việc này vào sáng mai nhỉ?” Anh hỏi. “Hãy để Susan về nhà và ngủ một lát?”

“Chắc chắn rồi”, Henry nói. Anh liếc nhìn đồng hồ và quay sang Claire. “Cô vẫn tỉnh táo để quay về nhà ông McCallum chứ?”

“Để làm gì?” Archie hỏi.

“Anh ấy muốn tìm xem có thấy con mèo chết tiệt đó không ấy mà”, Claire nói, ra vẻ đùa với Archie. “Anh ấy là người ướt át mà.”

“Gì cơ?” Henry nói với Archie khi họ cùng nhau bước ra khỏi cửa. “Tôi thích mèo mà.”

Tóc và quần áo Archie lấp lánh với những giọt nước ngưng tụ. Anh trông giống như một cái gì đó đã bị bỏ lại trong sân qua đêm và bây giờ được phủ đầy sương. Susan muốn nhảy vào vòng tay anh. “Anh ướt hết cả rồi.” Cô nhận xét.

“Trời mưa”, Archie nói.

“Tạ ơn Chúa”, cô thì thầm. Và cô bắt đầu khóc nức nở. Cô cảm thấy Archie quỳ xuống cạnh mình và vòng một tay, kéo cô vào chiếc áo khoác vải nhung ướt át của anh. Cô không ngăn nổi mình nức nở. Không phải vì cô muốn vậy, mà vì cô không thể ngăn được điều đó. Cả cơ thể cô run rẩy, thở hổn hển. Cô giấu mặt mình đi. Archie có mùi như nước mưa. Áo khoác của anh cà vào mặt cô, nhưng cô không quan tâm. Sau vài phút, cô ngước lên nhìn và thấy Henry và Claire đã đi khỏi.

“Thấy tốt hơn không?” Archie hỏi khẽ khàng.

Cô giơ hai bàn tay ra phía trước mặt và nhìn chúng run rẩy. “Không.”

“Còn sợ à?” Anh hỏi.

Susan ngẫm nghĩ. “Những hình ảnh ‘khiếp đảm’ cứ nhảy nhót trong đầu.”

Archie nhìn vào mắt cô. “Nó sẽ qua thôi”, anh nói.

Cô dò xét khuôn mặt anh, đôi mắt đầy sự ân cần, đôi đồng tử nhỏ bé. Đó quả là một màn thể hiện ở trên thuyền. Nếu thực sự coi đó là một buổi biểu diễn. “Anh sợ điều gì, hả Archie?”

Anh liếc cô một cách thích thú, ánh mắt nghi vấn. “Cái này có phải dành cho bài viết của cô không?”

“Vâng.” Cô nhìn anh một thoáng rồi cười. “Nhưng chúng ta có thể bỏ qua chuyện đó nếu anh muốn.”

Anh trầm ngâm, sau đó mặt anh trở nên tối sầm lại, rồi dường như anh rũ bỏ được những ý nghĩ gai góc ra khỏi đầu. “Tôi nghĩ tôi đã xong công việc làm tâm điểm cho mọi người rồi”, anh nói.

Cô gật đầu, và trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra Archie chưa bao giờ nói với cô bất cứ điều gì, không bao giờ để cô nhìn thấy bất cứ điều gì mà anh không muốn cô biết. Đó không phải là vấn đề. Anh cũng có thể có những bí mật của riêng mình. Cô đã thuyết phục được chính mình. “Hắn nói rằng tôi đã thuộc về hắn”, cô nói với anh. “Hắn nói rằng tất cả chúng ta đều có một người nào đó mà ta thuộc về, trong thế giới mà ta đang sống. Người mà ta kết nối với họ. Và tôi là của hắn. Hắn nói không ai có thể phủ nhận điều đó.”

Archie đặt tay mình lên tay cô. “Hắn sai rồi.”

Cô để nắm tay của mình trên ngực Archie. “Mà dù sao”, cô nói, “điều này nghe có vẻ ngu ngốc, nhưng cảm ơn anh vì đã cứu mạng tôi.”

“Điều đó chẳng có gì là ngu ngốc cả.”

Cô cúi xuống và hôn anh. Đó chỉ là một nụ hôn khe khẽ lên môi. Anh không cử động. Anh không đáp lại, nhưng cũng không thu người lại. Khi cô mở mắt ra, anh cười với cô một cách dịu dàng.

“Cô phải bỏ qua tất cả những thứ đó”, anh nói. “Vụ liên quan đến mấy lão già có chức sắc ấy.”

Cô làm bộ ra mặt. “Vâng. Tôi sẽ cho qua vụ đó.”

Susan bước ra khỏi văn phòng và sang phòng tiếp dân của văn phòng tuần tra. Cô đã nhìn thấy mẹ mình trước khi mẹ nhìn thấy cô. Màu son đỏ của Bliss đã bị phai và bà trông thật nhỏ bé trong chiếc áo khoác da báo lớn. Quentin Parker, Derek mặt vuông và Ian Harper đang đi vội về phía cô, cách đó vài thước, Bliss đứng một mình dựa vào tường, Ian nhìn thấy Susan và mỉm cười, nhưng Susan chỉ liếc nhìn anh trong khi cô đang đi thẳng đến chỗ mẹ cô. Bliss nhìn lên, bật khóc và vòng tay ôm lấy Susan. Người bà ngập đầy mùi thuốc lá và bộ áo lông cũ ướt sũng áp sát vào Susan như thể hai người có thể hợp nhất thành một. Susan ý thức được rằng các đồng nghiệp đang nhìn cô, nhưng cô chỉ hơi bị hành xác một chút thôi.

“Họ nói với mẹ biết về Reston”, Bliss thì thầm một cách run rẩy. “Mẹ rất xin lỗi, con yêu, mẹ rất xin lỗi.”

“Không sao”, Susan nói. Cô gạt mẹ ra và hôn lên má bà. “Con nghĩ bây giờ mọi thứ đã ổn rồi.”

Cô nheo mắt nhìn qua một cái gò cửa sổ ướt sũng nước mưa và trong một thoáng, cô nghĩ bây giờ đang là ban ngày, cho đến khi cô nhận ra ánh sáng đó là từ những chiếc máy ảnh phát ra. Cô đã trở thành tin tức và tất cả bọn họ đều muốn có một tấm hình của cô cho bản tin phát vào sáng sớm hôm sau. Chắc cô sẽ phải làm gì đó khác với mái tóc của mình. Có lẽ cô sẽ nhuộm tóc xanh.

“Này”, Susan nói với mẹ. “Con có thể hút một điếu thuốc được không?”

Lông mày của Bliss nhăn lại. “Con có thể bị ung thư phổi đấy.”

Susan nhìn chằm chằm vào mẹ mình. “Cho con một điếu thuốc, Bliss.”

Bliss lục tìm lấy ra một gói thuốc lá từ chiếc ví lớn của mình và giơ một điếu về phía Susan. Rồi bà thụt tay lại khi Susan với lấy. “Gọi mẹ là Mẹ đi”, bà nói.

“Cho con một điếu.” Susan ngừng lại, cố gắng ngước mặt lên. “Mẹ.”

“Giờ thì thử gọi tiếng Mẹ thân thiết nhất nào.”

“Cho con điếu thuốc chết tiệt đi.”

Bliss bật cười và đưa điếu thuốc cho Susan rồi nhét vào tay cô một chiếc bật lửa bằng nhựa.

Parker bước tới. “Chúng ta cần nói chuyện”, ông ta nói với Susan. “Và chỉ một phần là vì tôi muốn đuổi những người đang đợi ở ngoài kia.”

“Tôi sẽ cho anh biết sự thật”, Susan nói. “Nhưng tôi cần sắp xếp lại cả mớ thông tin cá nhân lộn xộn vào sáng mai đã.”

Ian đứng đó. Anh ta mặc một chiếc áo len Yankee và quần jeans, rõ ràng là mặc vào sau một cuộc gọi lúc nửa đêm và tất cả những gì cô có thể nghĩ được là: Anh đã lên giường với một ai đó khi biết rằng tôi đang mất tích? Anh là đồ tồi.

Nhưng anh ta nhìn cô như thể chưa có thay đổi gì. Giống như cô chưa có gì khác. Chà! Cô không có gì thay đổi cả. Nhưng cô có ý định sẽ làm khác. Cô đưa điếu thuốc vào miệng, châm nó rồi trả cái bật lửa cho mẹ. Cô chỉ loáng thoáng nhận ra rằng tay cô vẫn đang run rẩy.

Cô rít một hơi dài, để khuỷu tay trên người rất lâu cho việc đó, giống như cô đã từng thấy trong một bộ phim cổ điển của Pháp và cô phán xét anh ta - ngạo mạn, kẻ cả, bề trên. Và cô nhìn thấy ở Ian như mọi ông sếp, mọi ông thầy mà cô từng chung chăn gối. Rồi. Có lẽ đã đến lúc cần nghĩ đến giải pháp trị liệu. Cô băn khoăn không biết chính sách bảo hiểm của hãng tin có bao gồm việc đó hay không. Có lẽ giờ chưa phải lúc để hỏi điều đó. “Một khi những chuyện tồi tệ này xong xuôi”, cô nói với Ian, “tôi muốn làm vụ Molly Palmer. Toàn thời gian.”

“Đó là tự hủy hoại sự nghiệp của mình đấy”, Ian phản đối. Và rồi, như một nỗ lực thương lượng cuối cùng, anh ta thêm vào, “Đấy là báo chí lá cải mà.”

“Này”, Bliss xen vào, “con gái tôi…”

“Mẹ”, Susan cảnh báo và Bliss im lặng. Susan có lập trường và cương nghị. “Molly chỉ là cô bé mới lớn, Ian. Tôi muốn tìm hiểu xem thực sự chuyện gì đã xảy ra. Tôi muốn giúp cô ấy thoát khỏi chuyện này.”

Ian thở dài rồi thu người lại trên đôi gót chân. Anh ta mở miệng như thể muốn tiếp tục tranh luận, rồi dường như chợt nghĩ ra điều gì đó tốt hơn, anh ta chỉ huơ tay lên không trung. Khói thuốc bay lên từ điếu thuốc của Susan đang hút hết sự tập trung trong mắt anh ta. Cô không cử động. “Cô sẽ không thể khiến cô bé hé miệng nửa lời được đâu”, anh ta nói. “Cô bé chưa từng hé miệng với ai. Nhưng nếu cô muốn thử…” Anh ta để lửng ở đó.

Bliss không lái xe, còn xe của Susan vẫn đang ở quận Pearl. “Con nghĩ mẹ không mang theo tiền taxi đâu nhỉ?” Susan hỏi mẹ.

Bliss nhíu mày. “Mẹ không mang tiền theo người”, bà nói.

“Ví của cô”, Parker nói với Susan, tay rút chiếc ví nhỏ từ túi áo khoác của ông ta và đưa nó cho cô. “Họ tìm thấy nó trong xe của Reston.”

“Tôi sẽ chở hai mẹ con về nhà khi cả hai xong việc.” Đó là Derek mặt vuông. Anh ta còn không có thời gian sấy khô tóc và tóc anh ta dựng đứng trên đầu trông như cỏ.

“Tôi sẽ cần cô ghi chép lại câu chuyện, nhóc ạ.” Parker nói. “Viết xong sẵn cái sườn đi đã trước khi chúng ta ra tin sốt dẻo. Cô về nhà sớm đi, đừng vội mong đăng bài lên báo.”

Derek nhún vai, liếc nhìn Susan. “Còn khối vụ khác để viết mà.”

“Tôi cần một đệ tử mới”, Parker nói với Ian. “Vụ này sẽ không có hiệu quả.” Nhưng Susan dám chắc ý ông ta không phải như vậy.

“Anh lái xe gì vậy?” Susan hỏi Derek. “Để tôi đoán nhé. A, Jetta phải không? Không. Một con Taurus?”

Derek giơ lủng lẳng một chùm chìa khóa trên đầu ngón tay. “Một chiếc Mercedes đời cũ”, anh ta nói. “Nó chạy bằng xăng sinh học.”

Susan cố phớt lờ một nụ cười đang nhoẻn ra trên mặt của Bliss.

“Đầu tiên, tôi cần tạt qua căn hộ để lấy chiếc laptop”, Susan nói với Derek trong lúc rít một hơi thuốc. “Sau đó, tôi muốn đi về nhà, nhà của Bliss.” Lông mày Derek dựng ngược lên. “Nhà của mẹ tôi”, Susan giải thích vội vàng, tay mò vào trong ví để tìm chiếc điện thoại. “Bà ấy sống ở Southwest.” Cô nhìn vào màn hình điện thoại, mười tám tin nhắn mới.

“Bilss?” Derek nói.

Bliss chìa một tay ra. “Anh làm thế nào”, bà nói.

Susan định nói một sáng kiến, nhưng cô bị phân tâm bởi những tin nhắn thoại. Tin nhắn đầu tiên là của Molly Palmer.

Anne nhún vai trong chiếc áo khoác da dài của mình. Cô không cần phải ở đó. Nhưng cô luôn muốn chứng kiến phần đóng án. Nó cho cô cảm giác của một sự kết thúc. Cô lần tìm chìa khóa xe trong lúc rời khỏi văn phòng đội tuần tra. Thời tiết của vùng Northwest ẩm ướt đã chính thức trở lại. Anne không hiểu làm sao những người sống ở đây có thể chịu đựng được nó. Nó khiến cho cô có cảm giác như cả thế giới xung quanh đang mục rữa vậy.

“Hôm nay làm được đấy.” Đó là Archie, đứng trong cơn mưa phùn ngay ngoài cửa.

Anne mỉm cười. “Anh muốn quá giang không?” Cô hỏi. “Tôi sẽ đi về Heathman. Tôi có thể thả anh xuống.”

“Không. Tôi gọi taxi rồi.”

Anne nhìn vào phía trong, Henry và Claire đang trao đổi với các kỹ thuật viên hiện trường. “Ai đó ở đây sẽ chở anh đi.”

Archie nhún vai. “Tôi cần dừng lại ở một chỗ.”

“Vào giữa lúc nửa đêm thế này á?” Anne hỏi. Cô đã hình dung được trong đầu nơi mà anh sẽ tới. Cô đã từng tự đi đến gặp Gretchen Lowell. Đó là những ngày mà Archie đang trong tình trạng hôn mê. Hồ sơ tội phạm do Anne làm rất tệ đã gây hậu quả xấu và cô nghĩ mình sẽ học được thứ gì đó từ Mỹ nhân đoạt mạng. Nhưng Gretchen từ chối nói chuyện với cô. Ả chỉ ngồi câm nín trong phòng thẩm vấn bất kể Anne từ tốn đặt từng câu hỏi cho ả. Và rồi đến lúc Anne phải ra về, Gretchen cuối cùng cũng mở miệng, chỉ một câu duy nhất, “Anh ấy còn sống chứ?”

“Cô sẽ quay trở lại vào ngày mai, hay vẫn còn loanh quanh ở đây để lo xong vụ họp báo?” Archie hỏi.

Anne đã để cho anh thay đổi chủ đề. “Tôi bay chuyến đêm muộn.” Cô không thể cố ép, cô biết, cho đến khi anh ấy sẵn lòng nhờ giúp đỡ. Nhưng cô thấy đau lòng khi nhìn thấy anh khổ não và càng đau lòng hơn vì không thể làm bất cứ điều gì để giúp anh. “Tôi đã loanh quanh ở đây cả ngày rồi”, cô nói. Cô sẽ bỏ qua vụ họp báo. Có hai đôi giày Nike cỡ mười bốn, trên đó có ghi tên hai đứa nhỏ của cô đang để trong một cửa hàng bán lẻ của hãng. Nhưng cô vẫn nói thêm, để ướm trước, “Nhưng nếu anh muốn trao đổi.”

Archie thò tay vào trong túi áo khoác và nhìn xuống giày. “Tôi cần nói chuyện với một người.”

“Nhưng người đó không phải tôi”, Anne đoán.

Archie liếc mắt và nhìn cô. Trong mắt cô, anh hoàn toàn đã cạn sức và cô cũng thắc mắc liệu bản thân mình có tàn tạ như thế.

“Chúc cô có chuyến bay thuận lợi”, anh nói một cách tình cảm. “Thật tốt khi được gặp cô.”

Anne bước một bước nhỏ về phía anh. “Bất kỳ chuyện gì xảy ra. Khi anh ở cùng với Gretchen. Bất cứ điều gì anh cảm thấy hoặc anh làm. Anh không thể đoán định được đâu. Đó là trạng thái cực độ. Cô ta cố tình xây dựng lên một tình huống cực độ. Để ép anh.”

Anh quay đi chỗ khác, nhìn vào bóng đêm. “Tôi từ bỏ tất cả những thứ mình yêu thương trong tầng hầm đó”, Archie giải thích. Giọng anh thấp xuống, điềm tĩnh. “Những đứa trẻ của tôi. Vợ tôi. Công việc của tôi. Cuộc sống của tôi. Tôi chuẩn bị chết. Trong tay cô ta. Và tôi chấp nhận chuyện đó. Vì cô ta ở đó.” Anh nhìn thẳng vào Anne. “Chăm sóc cho tôi.”

“Cô ta bị rối loạn nhân cách.”

Một chiếc xe taxi màu vàng tấp vào bãi đỗ nhỏ phía sau văn phòng tuần tra. “Vâng”, Archie nói, bước một bước về phía chiếc xe. “Nhưng cô ta trị liệu rối loạn tâm lý cho tôi.”