CHƯƠNG 49
Archie thức dậy, hoàn toàn mất phương hướng. Anh vẫn ở trong tầng hầm. Anh vẫn ở trên giường. Nhưng mọi thứ đã khác. Chiếc giường đã được đẩy vào sát tường. Mùi hôi thối rữa cũng đã biến mất. Anh tìm cái xác. Nó đã biến mất; sàn nhà bê tông đã được rửa sạch. Băng vết thương của anh mới tinh. Ga trải giường đã được thay. Anh đã được tắm gội. Căn phòng có mùi như a-mô-ni-ắc. Anh cố tìm một vài hình ảnh gãy đoạn trong tâm trí cho những ký ức gần đây.
“Anh đã ngủ mê suốt hai ngày.” Gretchen xuất hiện từ phía sau. Ả mặc một bộ quần áo mới, quần đen và áo len cashmere màu xám, mái tóc vàng sạch sẽ và được chải mượt mà thành một kiểu đuôi ngựa sáng bóng.
Archie chớp mắt nhìn ả, đầu anh vẫn lấm lem. “Tôi không hiểu”, anh cố thốt ra lời, một cách yếu ót.
“Anh đã chết”, Gretchen giải thích. “Nhưng em đã mang anh trở lại. Mười miligam chất lidocaine. Em không chắc là nó có tác dụng hay không.” Ả nở một nụ cười lấp lánh. “Tim của anh hẳn là phải rất mạnh mẽ.”
Anh như hiểu ra. “Tại sao?”
“Vì anh chưa xong đâu.”
“Tôi xong rồi”, anh dùng tất cả sức lực để thốt ra vài lời thì thào.
Ả nhìn anh như nhắc nhớ lại chuyện trước đây. “Dù vậy thì anh cũng đâu có quyền lựa chọn, phải không? Em phải tự đưa ra mọi quyết định. Em phải là người chịu trách nhiệm. Tất cả những gì anh làm là tuân theo.” Ả cúi xuống gần hơn, mặt ả gí sát mặt anh. “Đó là việc dễ dàng nhất trên đời”, ả nói khe khẽ. “Anh đã làm việc cật lực suốt thời gian dài. Luôn luôn nghe theo. Tất cả sự trách nhiệm đó. Tất cả mọi người đều nhìn vào anh để chờ câu trả lời.” Anh có thể cảm thấy hơi thở của ả như chạm vào môi anh, nhảy nhót trên môi anh. Anh không nhìn ả. Thật quá khó để làm vậy. Anh nhìn tránh qua ả. “Tất cả bọn họ đều nghĩ chắc bây giờ anh đã chết, cưng ạ. Một khoảng thời gian rất dài đã qua. Em chưa từng giữ ai sống lâu như vậy. Henry biết điều đó. Em sẽ nghĩ rằng anh sẽ hài lòng. Không ai cần anh thêm nữa.” Ả cười và hôn lên trán anh. “Hãy vui vì điều đó.”
Anh cảm thấy rõ nụ hôn của ả kể cả khi ả đang gỡ miếng băng bọc vết mổ dưới da từ chỗ xương ức kéo xuống rốn. Ngay cả khi anh thoáng nhìn thấy những vết khâu đen trên người mình. Ả trông có vẻ hài lòng. “Những vết sưng phồng đã xẹp xuống và chỗ tấy đỏ cũng vậy”, ả nhận xét.
Anh nhìn chằm chằm không chớp mắt lên trần nhà. Không thể trốn thoát. Thật là một trò đùa tai quái. Ả có thể giữ cho anh sống sót ở chỗ này hàng năm trời. Sinh mạng của anh nằm trong tay ả.
Nhưng anh cần phải biết. “Cô sẽ làm gì với tôi?”
“Giữ anh.”
“Bao lâu?” Anh hỏi.
Gretchen cúi xuống lần nữa, mặt đối mặt, lần này anh không thể không nhìn vào mắt ả, đôi mắt xanh của ả mở to, một bên lông mày nhướng lên, da sáng bóng. Nụ cười của ả thật rạng rỡ. “Cho đến khi anh vẫn còn thích”, ả nói.
Anh nhắm mắt lại. “Tôi muốn ngủ.”
Khi anh tỉnh dậy, ả lại đang cầm con dao vào ngực anh. Nó đau buốt. Nhưng anh không quan tâm. Nó chỉ là một sự phiền toái nho nhỏ. Một vết muỗi cắn. Nhưng nó gợi nhắc cho anh rằng anh vẫn còn sống.
“Anh có muốn em dừng lại không?” Ả hỏi, không thèm nhìn lên.
“Không”, anh nói. “Hy vọng cô sẽ tìm được một cái động mạch.” Giọng anh yếu ớt, cổ họng anh vẫn còn đau.
Ả đặt lòng bàn tay lên má anh và cúi thấp xuống tai anh như thể họ đang tiết lộ với nhau một bí mật. “Thế còn những đứa con của anh? Anh không muốn sống vì chúng sao?”
Những khuôn mặt dễ thương của Ben và Sara vụt hiện ra trước mắt anh và anh gạt những hình ảnh đó ra khỏi tâm trí cho đến khi không còn gì nữa. Anh quay mặt vào tường. “Tôi không có đứa con nào cả.”
“Bao lâu rồi?” Anh hỏi ả. Anh hết tỉnh rồi lại mê khiến thời gian cứ thế trôi đi. Họ đã ở đây bao lâu? Vài tuần? Vài tháng? Anh không biết. Và cơ thể anh lại tiếp tục bơm máu. Anh biết điều đó làm cho ả lo lắng. Khuôn mặt thanh tú của ả đã trở nên căng thẳng và ả luôn hiện diện ở đó, luôn luôn ở bên cạnh anh. Đó là một thứ mà anh có thể tin tưởng được. Anh muốn tim mình ngừng bơm máu, để làm cho ả hài lòng, nhưng anh không thể điều khiển được cơ thể mình.
Ả ngồi cạnh anh và gạt một lọn tóc vàng ra sau tai rồi ấn ngón tay vào cổ tay anh để lấy ven. Ả đã làm việc đó rất nhiều lần và anh nhận ra rằng đó là vì anh sắp chết. Anh biết rằng ả sẽ chạm vào cổ tay anh trong khoảng mười lăm giây và đó là điều duy nhất mà anh mong chờ. Có một thứ gì đó từ sự đụng chạm của ả khiến cho anh cảm thấy thư thái hoàn toàn. Anh sung sướng hưởng thụ mười lăm giây đó, ghi nhớ cảm giác khi làn da ả chạm vào anh để có thể tưởng tượng về những ngón tay đó khi ả nhấc chúng lên.
“Cởi trói cho tôi”, anh nói. Anh phải lấy nhịp thở nhiều lần cho có đủ oxy để nói, nhưng dù vậy thì giọng anh vẫn chỉ là một tiếng khò khè.
Ả thậm chí không thèm nghĩ về việc đó. Ả cúi xuống và nới lỏng các nút buộc bằng dây da trên một cổ tay và cởi những cái khác ra. Anh quá yếu, không đủ sức nâng tay lên dù chỉ vài inch, nhưng ả nâng tay anh lên và hôn vào lòng bàn tay. Anh cảm thấy nước mắt nóng hổi trên mặt ả trước khi nhìn thấy chúng. Ả đang khóc. Và điều đó làm tim anh tan vỡ. Những giọt nước mắt trào lên trong mắt anh, trong khi nước mắt của ả đã nguội lạnh trên tay anh.
“Không sao đâu”, anh an ủi ả ta.
Anh cười. Vì anh tin như vậy. Mọi thứ sẽ ổn. Anh sẽ ổn khi anh nghĩ rằng như vậy. Ả thật đẹp, còn anh thì đã cạn sức. Và mọi thứ đã chấm hết.