CHƯƠNG 6
Archie nhìn Henry luồn lách thân thể to lớn của anh ấy vào ghế tài xế và khởi động xe. “Cậu nhờ cô ấy đăng bài vụ công viên đấy à?” Henry hỏi và liếc nhìn gương chiếu hậu khi Susan quay lại chỗ đám phóng viên đang tụ tập.
“Ừ”, Archie nói. Chuyện ấy rất dễ dàng. Anh cảm thấy hơi xấu xa. Nhưng cảm giác của anh dành cho cô Jane Doe còn tệ hơn thế. Đó là điều mà Debbie đã luôn oán trách anh - dành nhiều tình cảm cho người chết hơn là người sống.
Archie kéo sợi dây đai qua ngực và cài khóa.
“Không hỏi han gì à?” Henry hỏi. “Cô ấy cứ thế mà đồng ý?” Anh ta vặn vẹo trên ghế để nhìn Susan lần nữa, rất dễ nhận ra cô với mái tóc xanh ngọc trông như một đầu que diêm. “Cậu đã làm gì vậy? Thôi miên cô ấy à?”
Trong xe rất nóng và Archie đang loay hoay bật máy lạnh. “Anh đã bao giờ nghe chuyện ông Thượng nghị sĩ ngủ với cô trông trẻ chưa?” Anh hỏi.
“Đã từng nghe chuyện tương tự”, Henry nói. “Tôi không biết đó là cô trông trẻ.”
Archie nhăn mặt. Điều hòa bật lên và một mẩu rác nào đấy bị mắc trong ống khí kêu lạch xạch và cành cạch. “Đã bao giờ nghĩ đến việc điều tra chưa?” Archie hỏi. Anh đập cườm tay vào bảng điều khiển gần ống thông hơi và tiếng lạch xạch dừng lại.
“Tôi tưởng cô ta đã trưởng thành”, Henry nói. Đèn đã đặt bên trên mui xe, Henry bật đèn và đặt cánh tay lên sau ghế của Archie, bắt đầu lùi lại.
Đó là ngưỡng tuổi của tội hiếp dâm trẻ em theo luật định. Từ mười sáu tuổi trở lên, bạn có thể đồng thuận; nhưng dưới mười sáu thì không. Đó là một trong những luật phụ thuộc rất nhiều vào ngữ cảnh.
“Chưa”, Archie nói. Ngữ cảnh trong chuyện này có vẻ không đáng tha thứ cho lắm. “Hồi ấy Castle năm mươi hai. Susan kể với tôi rằng tờ Người đưa tin đã có một câu chuyện hoàn chỉnh”, anh nói thêm. “Một cuộc phỏng vấn độc quyền với cô gái đó.”
“Không có vụ hình sự nào đâu”, Henry nói. Mắt anh vẫn còn tập trung về phía sau trong lúc từ từ lùi xe theo hình chữ Y hoàn hảo. Henry có bằng lái xe của mười bảy tiểu bang. Anh chuyển chỗ ở mỗi năm một lần trước khi trở thành cảnh sát. Chỉ để mở mang tầm mắt, anh từng kể với Archie như vậy trong một lần họ bị say. Archie chưa bao giờ yêu nơi nào ngoài Oregon. Nhưng anh chỉ có mỗi một cô vợ cũ. Henry thì có tới năm cô.
“Giới hạn khởi tố hồi đó là ba năm”, Henry nói tiếp. “Cậu có thể kéo dài tới sáu năm nếu nạn nhân đặc biệt nhỏ tuổi.” Một cảnh sát mặc đồng phục với vẻ mặt buồn chán nhấc đoạn dây bảo vệ hiện trường lên để họ lái xe ra khỏi khu vực giới nghiêm trên cầu. “Giờ thì cậu có sáu năm kể từ khi đứa trẻ ấy kể với người khác hoặc đến lúc nó tròn mười tám. Tùy cái nào đến trước.”
Có một cốc cà phê mang đi bằng kim loại trên bảng điều khiển, và nó bắt đầu trượt về phía trước khi Henry tăng tốc. Archie với tay lấy nó và hớp một ngụm cà phê còn ấm. Castle có bằng luật sư. Có thể ông ta đã bật một chai sâm panh vào cái ngày vượt qua mốc ba năm ấy. “Nữ thần Công lý có vẻ không phải là nỗi lo sợ lớn nhất của Castle”, Archie nói. Điều hòa nhiệt độ lại kêu lạch xạch và Archie đập tay lên bảng điều khiển lần nữa. Tiếng lạch xạch lại im.
“Ừ”, Henry nói với nụ cười méo xệch. “Hồi tôi còn làm ở D.C., họ gọi nó là “Ba B”: bị sỉ nhục, bị tước bằng, bị ly dị. Hình ảnh xấu với công chúng. Đó mới là thứ thực sự khiến lũ người ấy phải sợ.”
“Anh nói ‘lũ người ấy’ tức là các chính trị gia hả?” Archie hỏi, uống thêm một ngụm cà phê ấm nữa.
“Chứ còn gì”, Henry nói.
“Thế anh làm gì ở D.C.?” Archie hỏi.
“Lúc ấy tôi làm việc cho một tên khốn”, Henry trả lời. “Cạo tóc mai các kiểu. Rồi tôi trông thấy các hóa đơn mà bên nhà thầu công trình công cộng gửi đến. Mười ngàn đô cho mỗi nhà vệ sinh.” Anh lắc đầu nhè nhẹ trước ý nghĩ đó. “Đó là sau khi tôi nghỉ việc dạy bọn trẻ ở các trường thành phố và trước khi làm phi công lái thuê.”
“Còn chuyến đi phượt bằng xe máy đến Nam Mỹ là khi nào?” Archie hỏi.
“Sau khi tôi rời khỏi Alaska”, Henry nói. “Char và tôi vừa chia tay. Cậu biết đấy, tôi đã ở cùng bộ tộc địa phương một tháng khi xe của tôi bị hỏng trên núi. Ở đó họ có một loại lá mà nếu cậu nhai nó, cậu có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong tương lai.”
“Anh đã thấy gì?” Archie lại hỏi.
“Một chú ngựa trắng, một đứa trẻ cầm chú chim, và một người phụ nữ ngực bự cầm gươm.”
Archie im lặng chớp mắt với Henry. “Nên hiển nhiên là anh đã nghĩ ‘mình sẽ làm cảnh sát’.”
Henry cười toe toét, ria mép nhếch lên ở hai khóe miệng. “Nó có vẻ là một ám chỉ rõ ràng.”
Archie lắc đầu. Việc đóng cửa cầu Fremont càng làm giờ cao điểm tồi tệ hơn. Toàn bộ đường I-5 bắc, 405 và thậm chí cả các phố mặt sông cũng đã ỳ trệ. Sau khi ra khỏi chỗ chặn đường ở cuối cầu, Henry bật còi hiệu để họ có thể phi lên vỉa hè. Về mặt kĩ thuật, họ không được phép dùng còi hiệu trong các trường hợp không khẩn cấp. Henry thì coi tắc đường là trường hợp khẩn cấp rồi.
“Vậy là cậu nghĩ Castle đã quyết định nhảy cầu hả?” Henry nói. “Tóm chặt tay lái. Cảm tử?”
“Có thể”, Archie nói.
“Cậu có định kể với Cục không?” Henry hỏi.
Archie cân nhắc chuyện đó. “Chúng ta sẽ chờ xem đội hiện trường phát hiện điều gì”, anh nói. “Nếu đây không phải là sự việc cố tình thì không cần thiết phải giẫm lên câu chuyện của Susan.”
Henry cười toe toét, đeo cặp kính phi công lên.
“Sao nào?” Archie hỏi.
“Cậu tử tế với cô ấy vì cô ấy thích cậu”, anh bảo.
“Tôi tử tế với cô ấy vì tôi là người tử tế”, Archie nói. “Và cô ấy thích tôi vì tôi già rồi…”
“Cụ ông bốn mươi tuổi hả”, Henry phản đối với tư cách người lớn hơn mười tuổi.
“Già”, Archie lặp lại. Anh nói thêm, “Mạnh.”
“Trịch thượng”, Henry đế vào.
Archie thách thức, “Có uy?”
Henry gật đầu nhượng bộ. Bây giờ họ đang đi qua trung tâm thành phố, lên cầu Marquinn, hướng sang bờ Đông. Giao thông đã khá hơn. Mặt trời đã lặn. Và đỉnh Hood cùng đỉnh St. Helens lừng lững hiện ra ở đường chân trời. Archie luôn nghĩ vào mùa hè trông chúng thật lạ lùng, những đỉnh đá khổng lồ của chúng trần trụi một cách kì quặc.
“Đó là còn chưa kể”, Archie nói, “vừa hâm vừa không độc thân.” Anh kéo cửa xuống và hất chỗ cà phê còn lại ra ngoài.
“À đấy”, Henry nói. “Làm sao cô ấy có thể cưỡng lại nổi?”