← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

Archie đứng bên trong cửa nhà mình. Anh đã dành phần còn lại của buổi sáng Chủ nhật ở văn phòng để hoàn tất các báo cáo. Castle không phải vụ án của anh, nhưng anh đã có mặt ở hiện trường, và điều đó có nghĩa là công việc giấy tờ. Henry cuối cùng đã khăng khăng đưa anh về nhà.

Anh có thể nghe tiếng Buddy Holly đang làm om sòm khắp nhà. Không khí đậm mùi bánh mới nướng, và anh còn nghe thấy tiếng cậu con trai cười khúc khích trong bếp. Ở kiếp trước, âm thanh ấy hẳn sẽ làm anh cười; bây giờ nó chỉ khiến anh dừng bước, bàn tay nắm chặt hộp thuốc trong túi quần.

Hai năm rưỡi trước, anh đã đứng bên ngoài ngôi nhà của Gretchen Lowell. Anh vẫn thường nghĩ lại đêm hôm đó, tái hiện các sự kiện tiếp theo, tự nhủ mình quay đầu bỏ đi, trở về xe ô tô và lái thẳng về nhà với gia đình mình. Nếu anh không bước vào trong đêm đó, mọi chuyện đã khác.

Nhưng anh đã vào trong đó. Và Gretchen đang chờ.

Anh cứ đứng thế trong một phút rồi cuối cùng cất tiếng. “Anh về rồi.”

Giọng Debbie vọng lại, “Bọn em ở trong bếp.”

Archie mang cặp táp vào phòng làm việc, vẫn còn trì hoãn. Anh không thích bỏ nó ở chỗ bọn trẻ có thể thò tay vào. Không ai nên nhìn thấy những bức ảnh anh phải nhìn. Phòng của anh vốn là một trong những phòng ngủ phụ nằm ở cuối hành lang. Một căn phòng hình vuông, trải thảm và có một cái bàn, một chiếc ghế bành Eames giả và ghế sofa kéo ra thành giường được dành cho những vị khách dường như không bao giờ ghé thăm. Nhìn bên ngoài thì nó cũng bình thường thôi. Trên giá là các loại sách bệnh học pháp y và tài liệu tham khảo về hình sự, vài khung ảnh treo bằng khen trên tường, một máy tính, ba ngăn kéo tài liệu chất đầy báo cáo và ghi chép. Một chiếc tủ âm tường lớn có cánh tủ bằng gỗ bouleau làm theo kiểu đàn accordion. Mặt tường bên trong tủ dán một tập hợp những bức ảnh của các nạn nhân của Mỹ nhân đoạt mạng mà Archie đã đóng hồ sơ. Đôi khi anh sẽ mở cửa, bật đèn lên và chỉ ngồi đó nhìn vào chúng. Những gương mặt. Đàn ông. Đàn bà. Trẻ em. Anh biết rõ mọi chi tiết trên từng bức ảnh. Chúng đã khảm sâu vào tiềm thức anh.

Anh ngồi vào bàn làm việc và tháo bao súng ở thắt lưng, lôi vũ khí ra ngoài, tháo hết đạn thả vào lòng bàn tay. Chúng không bao giờ nặng như anh nghĩ. Anh mở khóa ngăn kéo bàn bằng một chiếc chìa riêng trong chùm chìa khóa của mình, đặt những viên đạn vào ngăn riêng. Rồi anh lại mở một ngăn kéo khác, đặt khẩu súng và bao súng vào đó, khóa chặt nó. Đây là thỏa thuận của họ từ ngày Ben ra đời. Không có khẩu súng đã nạp đạn nào trong nhà. Kể cả Henry cũng phải cất súng vào tủ khóa khi anh ấy ghé qua ăn tối.

Từ khóe mắt anh trông thấy một khuôn mặt bé nhỏ ở ngưỡng cửa. Khi anh nhìn lên thì khuôn mặt đã biến mất.

“Sara à?” Anh hỏi.

Con bé lại ló đầu ra. “Mẹ và anh Ben đang làm bánh cho sinh nhật con. Đáng lẽ con không được nhìn.” Con bé cười toe toét và vỗ hai tay vào nhau. “Cho ngày mai”, con bé nói. Sara lượn quanh thành một vòng tròn nhỏ, nhún nhảy một lát rồi chạy lại chỗ Archie, hai bím tóc đen lúc lắc. Sara chạy khắp nơi. Nó đặt một bàn tay mũm mĩm lên tay Archie. “Hôm nay bố có vui không?” Con bé hỏi.

Archie ngập ngừng, cố không để khuôn mặt làm lộ trạng thái tinh thần của mình. “Bố đã đi làm. Đi làm thì không phải lúc nào cũng vui.”

Con bé ngước nhìn anh, cặp mắt sáng ngời, má ửng hồng. “Lên bảy tuổi con có được gặp cô ấy không?”

“Ai cơ?” Archie hỏi.

“Gretchen Lowell.”

Câu nói khiến anh ngừng thở. Như một cú thoi vào giữa ngực. Bàn tay anh vô thức đưa lên chỗ vết sẹo, như cách che một vết thương cũ trước cú đánh mới. Anh gần như không thốt nên lời. “Con nghe cái tên ấy ở đâu vậy, con yêu?” Cuối cùng anh hỏi.

Cảm nhận được sự bất an của anh, Sara bước lùi lại một chút. “Jacod Firebaugh đã cho Ben một cuốn sách viết về bố.”

Tim Archie đập thình thịch trong lồng ngực. “Sách nào cơ?” Anh biết cuốn sách đó. Nạn nhân cuối cùng. Đó là một câu chuyện rác rưởi về những vụ án của Gretchen và việc Archie bị hành hung dưới tay ả. Anh biết rồi bọn trẻ sẽ trông thấy nó. Nhưng anh đã tưởng mình vẫn còn thời gian.

“Con không biết”, con bé nói.

“Trên bìa sách có một bức ảnh phụ nữ đúng không con?” Anh hỏi.

Nó mỉm cười với anh, hai hàm răng bé xíu. “Con muốn gặp cô ấy. Con thích cô ấy.”

Archie nghĩ đó là điều buồn nhất mà anh sẽ nghe trong suốt cuộc đời mình. “Đừng nói vậy”, anh bảo, giọng chỉ nhỉnh hơi tiếng thì thào.

“Bố cũng thích cô ấy đúng không ạ?” Sara hỏi. “Bố chẳng từng đi gặp cô ấy suốt thôi. Ben nghe mẹ và bác Henry nói chuyện.”

Archie đưa một tay lên mặt và cố để tiếp tục hít thở. “Con biết chỗ Ben cất cuốn sách không?”

Con bé nhìn ngược ra hành lang rồi thì thầm. “Anh ấy giấu rồi.”

Anh ngồi im một phút để tỉnh táo lại. Rồi anh vòng một tay ra sau đầu con bé và đặt lên trán nó một nụ hôn. “O kay”, anh nói. Anh giơ tay ra và nó cầm tay anh, vòng cánh tay tóm chặt ngón trỏ của anh. “Đi thôi.”

Anh để con bé dẫn mình ra sảnh, đi vào bếp.

Con bé dừng lại, khuôn mặt lo lắng. “Con không vào trong đó được, bố ơi. Đó là điều bất ngờ dành cho con.”

Archie nhìn vào bếp. Tiếng nhạc. Chiếc bánh. “Tất nhiên rồi”, anh nói. “Con lên phòng con đi nhé!”

Con bé gật đầu, quay đi và chạy về phòng mình, quay lại một lần để nhìn lén anh sau cánh cửa phòng ngủ.

Archie đi vào bếp. Hai mẹ con đang cho kem lên bánh. Ben quỳ trên một chiếc ghế đẩu kê cạnh đảo bếp. Debbie đang đứng. Cô mặc chiếc tạp dề bếp trưởng màu trắng bên ngoài áo thun đen và quần bò, nhưng vẫn làm vẩy kem ra khắp nơi, kể cả trên tóc. Cô nhìn lên Archie khi anh bước vào phòng và cười. “Anh về kịp lúc làm hoa bánh marzipan đấy”, cô nói.

Archie bước đến chỗ chiếc đài stereo màu trắng đặt dưới khoang tủ cạnh tủ lạnh và tắt nó đi.

“Thằng bé có một cuốn”, anh nói thẳng thừng.

Chiếc bánh đang đặt trên bàn xoay lười biếng của Ben và Debbie trong lúc cô giữ con dao trét bánh vững vàng bên trên. “Cuốn gì cơ?”

Archie bước lên một bước, hai tay thọc túi quần. “Cuốn sách. Jacob Firebaugh đã đưa cho nó một cuốn.” Archie thậm chí không biết Jacob Firebaugh là đứa nào.

Ben giữ chặt ngón tay trên mép chiếc bát trộn kem bằng thủy tinh. “Cậu ấy bảo bố nổi tiếng lắm.”

“Bố không muốn con đọc thứ chết tiệt đó”, Archie quát con.

Debbie nhấc con dao lên khỏi cái bánh. “Archie”, cô cảnh cáo bằng giọng thấp.

Archie đưa hai tay ra khỏi túi và lùa chúng vào tóc. “Trong đó toàn là bạo lực. Các bức ảnh chụp hiện trường.” Ý nghĩ cậu con trai tám tuổi đang đọc về chuyện mà ả đã làm với anh khiến dạ dày anh sôi sục. “Mô tả phục dựng cảnh tra tấn.”

“Một cái nhìn thoáng vào thế giới của anh”, Debbie nói.

Anh đi đến bên cô. Cô có mùi kem bơ. “Nó hoàn toàn không thích hợp”, anh nói. Anh cảm thấy run rẩy; cơ thể thèm thuốc. “Nó còn cho Sara xem.”

Ben đảo mắt. “Nó đúng là đồ bép xép.”

“Lấy nó ra đây”, Archie chỉ vào phòng Ben, ra lệnh. “Ngay bây giờ.”

Ben nhìn sang Debbie. Chuyện đã luôn như vậy kể từ ngày Archie về nhà. Con trai anh luôn nhìn sang mẹ nó trước khi làm bất kì việc gì. Cô gật đầu và nó nhảy khỏi ghế đẩu, biến mất dưới hành lang, vừa đi vừa liếm ngón tay.

Debbie lại đặt con dao lên cái bánh và xoay bàn. “Nếu anh không nói về chuyện đó”, cô cẩn trọng mở lời, “bọn trẻ sẽ cố tìm câu trả lời từ nơi khác.”

“Không phải trong cuốn sách đó”, Archie nói.

Miệng Debbie mím chặt. “Chúng biết anh đã thua. Biết anh đã bị đau. Hồi ấy các con còn bé quá.” Anh có thể thấy cổ họng cô đang siết lại, chiến đấu với những giọt nước mắt. “Nhưng rồi bọn trẻ sẽ phải nghe toàn bộ câu chuyện thôi.”

Không phải toàn bộ. “Tại sao?” Anh hỏi.

“Thế còn những vết sẹo của anh?” Cô đặt con dao trét kem ngang miệng bát và quay sang đối diện anh. “Chính xác chúng ta sẽ giải thích thế nào? Tất cả những chuyến đi tới nhà tù ấy. Chúng nhớ hết đấy. Chúng biết anh đã đi gặp cô ta.”

“Đó là công việc của anh”, Archie nhấn mạnh.

Debbie đưa một bàn tay dấp dính chạm vào mặt anh. “Đừng phỉnh phờ em, Archie. Em biết anh đã quá lâu.” Cô nhìn vào mắt anh. “Anh tới đó vì anh cần đi, vì anh thích đi.”

Archie bước lùi lại và tránh mặt. “Anh mệt quá. Anh không muốn nói chuyện đó vào lúc này”, anh nói và mở tủ lấy một cốc thủy tinh.

“Em chỉ muốn anh thành thật với mẹ con em. Với em.”

Anh bật vòi nước và lấy đầy cốc. “Xin em, đừng…”, anh nói.

“Em muốn anh thành thật với chính mình.”

Archie từ từ nâng cốc lên môi, uống một ngụm rồi đổ phần còn lại xuống lỗ thoát nước. Rồi anh đặt cái cốc lên bồn. Tự ý thức không phải là vấn đề của anh. Anh biết chính xác mình điên như thế nào. Anh sẵn sàng cho đi bất kì cái gì chỉ để đổi lấy một chút ít sự phủ nhận. “Anh đang thành thật với bản thân”, anh nói. Chúa ơi, anh quá mệt mỏi với việc này. Anh ghét cô vì điều đó. Vì làm cho mọi chuyện khó khăn nhường này. Vì làm anh cảm thấy tội lỗi.

Cô muốn sự thật ư? Tốt thôi. Vứt hết đi. “Anh đã tới đó”, anh nói chậm rãi, cân nhắc từng từ như thể một bài học ngữ pháp. “Bởi vì. Anh. Thích. Đi.” Trong bồn rửa, khuôn bánh đang được ngâm nước nằm cạnh chiếc cốc, vụn bánh nổi lềnh phềnh trên mặt nước xù bọt. “Đó là khoảng thời gian duy nhất trong tuần anh thực sự cảm thấy mình còn sống.” Anh nhìn lên Debbie. “Anh sẽ vẫn còn đi. Nếu anh nghĩ mình có thể thoát được chuyện đó.”

Cô đứng khoanh hai tay, những vệt tàn nhang thẫm lại như sao trời. “Anh không thể gặp cô ta. Nếu anh muốn ở với mẹ con em.”

Archie mỉm cười. “Nó đây rồi”, anh nói.

“Cái gì?” Debbie hỏi.

“Tối hậu thư”, Archie nói. “Em biết anh thích chúng thế nào mà.”

Anh nghe giọng Ben nói, “Đây ạ.” Cả Debbie và Archie đều quay sang và thấy Ben đang đứng ở ngưỡng cửa nhà bếp, tập sách dày trong tay, khuôn mặt đáng yêu của Gretchen đang mỉm cười quyến rũ trên trang bìa.

Archie quay ra chỗ thằng bé, cầm cuốn sách khỏi tay nó. Anh cúi xuống hôn lên má con. “Cảm ơn con”, anh nói vào tai nó. “Bố xin lỗi vì đã quát con.” Anh vuốt tóc con trai và đi ra sảnh.

“Anh đi đâu đấy?” Debbie hỏi.

Archie quay lưng lại. “Đang là chiều Chủ nhật mà”, anh nói. “Anh nghĩ mình sẽ ra công viên.”

Mắt Debbie đã ậng nước. “Anh không nên lái xe.”

Archie vẫn đi tiếp. “Anh không nên làm rất nhiều việc.”