← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 14

Những chiếc mũ cướp biển bằng giấy bìa được đưa tới với dạng phẳng lì, nên Archie phải gập chúng lại thành hình mũ rồi đội vào đầu từng cô bé con trong đám mười đứa nhóc học lớp một, giữ thẳng cái mũ bằng sợi dây thun kéo xuống dưới cằm. Họ có những lá cờ Mardi Gras và Jolly Roger cùng với sô-cô-la đồng xu. Hầu hết các cô bé đều bỏ qua vòng bịt mắt bằng nhựa đen. Chuyện Sara lấy đâu ra cái ý tưởng làm bữa tiệc sinh nhật chủ đề cướp biển này thì Archie mù tịt.

Các cô gái đang có một trận đấu kiếm vô cùng phức tạp trong phòng khách, rõ ràng là với chiếc thuyền làm từ ghế sofa. Debbie đang tiếp rượu cho các phụ huynh trong bếp. Ben né ở trong phòng mình. Archie giữ nhiệm vụ canh trẻ, đứng khoanh tay cạnh cửa để theo dõi đội nữ cướp biển tham chiến với những cái gối.

Sara thì thầm điều gì đó vào tai một cướp biển khác rồi chạy tới, lao vào đùi anh. “Bố ơi”, con bé hụt cả hơi. “Chúng con cần bố làm cướp biển xấu.”

Archie quỳ xuống để vừa tầm cao của cô bé. “Bố cho là tất cả các con đều là cướp biển tốt?”

“Vâng ạ”, nó nói.

“Và bố phải chiến đấu với các con?” Anh hỏi.

Sara vươn người với biểu cảm lo ngại và thì thào, “Bố có biết làm cướp biển như thế nào không ạ?”

Archie đứng dậy, cầm một con dao cướp biển bằng cao su được trưng bày trên bàn đầy đồ ăn vặt, và anh nhét nó vào mồm kêu “Aaaaa”, rồi lao đến chỗ sofa. Các cô gái nhỏ ré lên, chạy tán loạn rồi vừa bu quanh anh vừa cười khúc khích.

Khi đó anh nghe thấy giọng Debbie nói. “Henry đến rồi này.”

Anh nhìn lên, vẫn đang cười và trông thấy Henry đứng cùng Debbie ở ngưỡng cửa. “Anh đến muộn”, Archie nói và cười. Rồi anh để ý thấy bạn mình còn chưa tháo bao súng trên vai. Henry biết luật súng ống của nhà này. Điều đó chỉ có một ý nghĩa. “Và anh không ở lại.”

Sara cũng đã trông thấy Henry, nó lao từ trên sofa xuống và chạy về phía anh ấy, vòng hai cánh tay quanh eo anh. “Bác Henry!” Nó hét lên vui sướng. Henry ôm con bé và lôi ra một món quà nhỏ gói ghém vụng về từ trong túi áo đưa cho con bé. “Bác chỉ muốn mang cái này qua”, anh nói. “Chúc mừng sinh nhật!”

Con bé sướng rơn, vòng tay ôm cổ, hôn anh ta rồi vội vã quay về chiếc tàu sofa.

Archie có thể đoán có tin tức xấu dựa vào ánh mắt nặng nề của Henry. Anh nghĩ mình đã được hạnh phúc trong một phút. Và đó là sai lầm của anh.

Anh đưa trả thanh gươm cao su cho Sara và tách mình khỏi mấy cô bé. Chúng lập tức trượt xuống khỏi anh và bắt đầu tổ chức trò bước trên tấm ván.

Debbie đứng ở ngưỡng cửa cạnh Henry, hai tay khoanh lại. Khi Archie đi qua chỗ Henry, cảm thấy cơn đau nhói dưới mạng sườn lại bắt đầu.

“Có chuyện gì vậy?” Archie hỏi.

Henry do dự. “Đã có một vụ việc ở trong tù.”

Cơn đau biến mất. Archie thẳng lưng lên một chút. “Cô ta có sao không?”

Henry vươn người tới và nhỏ giọng, nhỏ đến mức Archie phải căng tai ra nghe bên trên tiếng cười của lũ trẻ. “Cô ta đang trong trạm xá. Cô ta đã bị tấn công. Tồi tệ lắm, Archie ạ. Chúng ta có vấn đề thật sự đấy.”

Đột nhiên Archie ý thức được Debbie đang đứng cạnh họ. Cô đứng bất động hoàn toàn trong một giây, rồi chậm rãi đưa tay ra và chạm vào cánh tay Henry. “Đừng”, cô bảo Henry. “Đừng làm thế. Không phải hôm nay.”

Henry thở dài và lắc đầu. “Là một lính gác đấy”, anh ta giải thích. “Chúng ta cần cô ta cho biết đó là ai. Cô ta chỉ nói chuyện với Archie.”

“Không”, Debbie nói. Cô quay sang Archie. “Hôm nay là sinh nhật con gái anh. Henry có thể xử lý được.”

Archie cầm hai tay cô và nhìn vào mắt cô, mẹ của những đứa con anh, và anh cố giải thích. “Cô ta là trách nhiệm của anh.”

Debbie nhắm mắt lại. Rồi cô để hai tay mình rơi khỏi tay chồng và quay lại với các cô bé. Cô vỗ hai tay vào nhau.

“Ai muốn ăn bánh nào?” Cô hỏi.

Nhà tù tiểu bang Oregon là một khu liên hoàn của những tòa nhà màu vàng mỡ nằm ẩn sau bức tường gạch trát thạch cao có hàng rào thép gai bên trên. Nhà tù nằm ở phía Nam Portland cách khoảng một giờ đi xe, trong khu Salem, bao quanh là tám mươi ngàn mét vuông cánh đồng bên rìa đường quốc lộ. Nó giam cả nam và nữ tù nhân, và là nhà tù bảo mật tối đa duy nhất của toàn bang. Archie và Henry đã dành quá nhiều thời gian ở đó kể từ khi bắt được Gretchen đến nỗi họ biết rõ từng hành lang, từng lính gác.

Trạm xá là một căn phòng dài không cửa sổ khoảng 9 x 12 mét, nằm giữa tòa nhà chính. Những bức tường bê tông được sơn màu xám và sàn nhà trải thảm nhựa hoa văn lốm đốm. Căn phòng trống trơn. Không có bức ảnh treo tường nào để làm bạn yên tâm hơn. Trong phòng có bốn cái giường, mỗi cái đều có rèm che riêng tư. Một mùi ngòn ngọt, mùi máu và mùi xú uế thấm vào mọi thứ.

Một y tá nhà tù trong bộ quần áo phẫu thuật đang ngồi sau chiếc bàn cao đến mũi kê gần cửa. Anh ta ngước lên, trông thấy thẻ nhận dạng do nhà tù in và lại cúi xuống biểu đồ anh ta đang đọc. Archie đi qua đó tới cuối phòng, nơi anh thấy có lính gác đứng. Lúc nào Gretchen cũng phải di chuyển kèm một lính gác.

Anh không chuẩn bị tâm lý cho thứ tìm được khi vòng qua bức rèm. Gretchen đang bị trói trên giường, cổ tay và cổ chân cố định bằng còng tay da. Đầu ả xoay sang bên, hai mắt nhắm nghiền. Ả đang mặc bộ đồ bệnh viện và Archie có thể thấy những vết bầm tím sâu trên cả hai cánh tay mềm mại của ả. Tụ máu. Da sưng lên và sẫm màu do tế bào máu bị vỡ. Họ đã tìm thấy ả trong phòng như thế. Cuộn tròn trên sàn nhà. Bộ kiểm tra ban đầu tình trạng bị cưỡng bức đã cho kết quả dương tính với tinh dịch. Nghĩ đến việc đó làm Archie muốn bệnh.

“Cho chúng tôi một phút”, Henry nói với lính gác.

Lính gác chậm rãi lắc đầu. “Tôi được lệnh phải ở đây với cô ta.”

Henry nghiêng đầu về phía cơ thể nằm rũ ra của Gretchen. “Cô ta đã bị trói vào giường rồi, Andy. Cho chúng tôi một phút.”

Lính gác liếc vào thân thể mềm oặt, thâm tím của Gretchen. “Tôi sẽ đợi ở cửa, nếu các anh cần gì”, anh ta nói.

Archie đi vòng quanh chiếc giường để đến chỗ cái ghế nhôm và ngồi xuống. Gretchen không động đậy. Anh đưa tay ra và nắm tay ả. Bàn tay mát lạnh và thon thả.

Hai mí mắt ả mấp máy mở ra và ả cười khi trông thấy anh. “Vậy là phải làm như thế này mới khiến anh chú ý nhỉ?” Ả nói yếu ớt. Một đầu kim truyền moóc phin đang được dán vào cánh tay ả, nhịp nói chuyện chậm rãi và cẩn thận.

“Ai đã làm việc này với cô?” Archie khẽ hỏi.

Cặp mắt xanh của ả lướt sang Henry. Archie biết ả muốn Henry ra khỏi phòng, nhưng anh sẽ không đề nghị. Anh biết Henry sẽ không đi đâu cả.

“Nói cho tôi biết ai đã làm việc này”, Archie lại nói.

Ả nhướng một bên chân mày. “Như thế là vi phạm quy ước ngầm của nhà tù.”

“Ôi quỷ tha ma bắt”, Henry nói.

Archie bắn cho Henry một cái nhìn. “Cứ để tôi lo việc đó”, anh nói với Gretchen.

“Anh đang lo cho em đấy à?” Ả hỏi để đánh giá anh. “Ngọt ngào quá, anh yêu. Nhưng việc của anh không phải là bảo vệ em.” Ả hạ giọng như một kiểu thông đồng giả dối. “Mà là bảo vệ người khác khỏi em.”

“Đừng hiểu lầm mối quan tâm của tôi”, Archie nói. “Cô là tù nhân của tiểu bang. Tôi là nhân viên của bang này. Cho đến khi chúng tôi xác định được tất cả những người đã bị cô hãm hại, tình hình của cô vẫn nằm trong mối quan tâm của tiểu bang.”

“Lãng mạn quá thể”, ả nói với tiếng thở dài. Ả xoay đầu sang Henry. Ả đã biến việc lờ tịt anh ta thành cả một nghệ thuật. Ả chưa bao giờ phản ứng với bất kì điều gì Henry nói ra, và đã thực hiện biết bao cuộc nói chuyện với Archie như thể Henry chưa từng có mặt. “Nói cho em biết chuyện này, anh yêu”, ả nói trong lúc nhìn Henry, nhưng vẫn là nói với Archie. “Anh có cảm nhận được lá lách đã không còn không? Nó có đau nữa không?”

“Không đau nữa”, Archie trả lời.

“Em nghĩ về chuyện đó”, Gretchen mơ màng nói. “Em vẫn còn ngửi thấy anh, máu của anh. Anh còn nhớ không?”

Archie đưa một tay lên xoa mặt. “Tôi đã bất tỉnh”, anh khẽ nhắc ả.

Ả cười. “Em hối hận lắm. Em đã muốn giữ cho anh tỉnh. Em đã muốn anh phải nhớ. Em là người duy nhất từng gần anh đến như thế.”

“Cô và đội phẫu thuật chấn thương ở Emanuel nữa.”

“Phải.” Ả cười và nỗ lực ấy làm ả phải nhăn mặt vì đau.

“Họ kể với tôi là hắn đã làm gãy bốn cái xương sườn của cô”, Archie nói. Xương sườn của chính anh đôi khi vẫn còn đau.

“Mỗi lần hít thở em lại nghĩ đến anh.”

“Nói cho tôi biết đó là ai”, anh nói.

“Anh đã chuyển về ở với cô ta rồi phải không?”

Câu hỏi này làm Archie ngạc nhiên. Debbie thường nói về Gretchen như thể ả là tình nhân của anh. Nhưng với Archie đôi khi cảm giác lại là ngược lại. Cứ như, bằng việc dọn về ở với vợ cũ, anh đang không chung thủy với Gretchen vậy.

Việc đó có khi đáng được nhắc đến khi anh trị liệu.

Gretchen đang chờ anh trả lời. Đôi mắt đẹp của ả sáng lên. Ả có vẻ bị tổn thương. Tất nhiên chỉ là diễn kịch. Mọi thứ Gretchen làm đều là diễn.

“Phải”, Archie nói.

Ả chậm rãi lườm anh tinh quái và thì thầm, “Nhưng anh còn chưa ngủ với cô ta.”

Archie ngừng thở.

“Thế thôi”, Henry nói.

Archie nghe tiếng cửa trạm xá mở ra và giọng đàn ông cùng những tiếng bước chân trên sàn trải thảm nhựa.

“Archie”, Henry cảnh báo.

Archie cũng thấy một điều giống như Henry - bàn tay anh và Gretchen đang đan vào nhau. Nhưng anh vẫn không thể cử động. Anh trông thấy Gretchen cười ngọt ngào với Henry. Nó là nụ cười mà Archie biết. Nó có nghĩa là: Cút đi. Vậy mà Archie vẫn không cử động.

Giọng Henry đã thành tiếng thì thào gay gắt. “Quỷ tha ma bắt, Archie.”

Giống như một cái công tắc đã bị tắt. Archie giật bàn tay trở lại và đẩy chiếc ghế lùi xa cả ba mươi phân, lùa ngón tay ra sau cổ ngay khi giám đốc nhà tù và hai lính gác đi vào.

“Các quý ông”, ông ta nói. “Tôi có thứ các anh nên xem.”

Henry chờ đến khi Archie và những người khác tránh khỏi bức rèm che trên đường đi ra khỏi phòng. Lúc ấy anh mới đẩy người khỏi bức tường mình đang dựa lưng vào và bước về phía giường.

“Hài hước thật đấy”, anh nói với Gretchen. “Cái cách hắn tẩn cô nhừ tử. Ấy vậy mà bằng cách nào đó lại không chạm đến mặt cô.”

Ả nhìn lại anh chằm chằm, vô cảm, cái cách mà ả vẫn nhìn xuyên qua mọi người. Không chỉ với Henry. Ả không có thời gian cho bất kì ai ngoài Archie.

“Cô tưởng việc này sẽ đưa cậu ấy trở lại đây à?” Henry nói. “Rồi cậu ấy sẽ lại để mặc cô điều khiển à? Cô sai rồi. Cậu ấy sẽ thấy tất cả.”

Ả chỉ chớp mắt.

Anh quay người và dợm bước theo những người kia.

“Henry”, ả nói.

Anh đông cứng trước tiếng gọi tên mình từ giọng của ả. Anh quay lại. Ả đang nghiêng đầu và nhướng mày. “Sẽ rất thú vị khi đón xem giữa hai ta, ai hiểu anh ấy hơn”, ả bảo.

Chúa ơi, ả ta ngạo mạn chưa. Henry đã tốn nhiều năm trời đổ lỗi cho mình. Vì ngay từ đầu đã không nghi ngờ ả ta. Vì không tìm được Archie sớm hơn. Vì đã đồng tình với cái thỏa thuận xin tội điên rồ gửi bạn anh vào cặp móng vuốt của ả suốt tuần này đến tuần kia. Trước đây anh đã hiểu Archie. Anh biết anh ấy đã thay đổi như thế nào. Thỏa thuận kia không đáng. Chuyện ả đưa ra được bao nhiêu cái xác không thành vấn đề. Gretchen Lowell là cô gái ảnh bìa quảng cáo cho án tử hình. Anh cúi người xuống. “Kẻ nào gây ra chuyện này cho cô”, anh nói cộc lốc, “đáng nhận một cái mề đay chết tiệt.”

Archie ló ra cạnh rèm. “Anh có đi không đấy?”

Henry đứng thẳng lên và lắp bắp, “À, ừ”, anh nói. Anh đi theo Archie ra ngoài. Từ khóe mắt, Henry thấy Gretchen nháy mắt với Archie, nhưng anh không chắc lắm.