← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 15

Lính gác chết chưa được bao lâu. Nhưng cũng đủ lâu. Anh ta tự treo cổ trong phòng để đồ, một trong vài không gian ít ỏi ở nhà tù không cho gắn camera an ninh. Nó là một căn phòng hẹp và dài, lúc này đầy người đứng sát, nhưng không quá sát, cái thi thể đang lủng lẳng thả xuống từ một cái ống thoát nước trên đầu.

“Tên anh ta là B.D. Cavanaugh”, Giám đốc trại giam nói với Archie. “Anh ta đã ở đây chín năm. Hồ sơ sạch sẽ.”

Treo cổ là phương thức tự sát phổ biến thứ hai ở Mỹ, sau súng. Archie không thấy cách này hấp dẫn lắm. Quá khó kiểm soát. Chắc chắn, nếu bạn may mắn thì dây thần kinh tủy sống của bạn sẽ đứt và bạn sẽ chết ngay trong vài giây. Kể cả khi không đứt dây thần kinh, việc nghẽn động mạch cảnh hoặc ngất do phản xạ thần kinh có thể dẫn tới một cái chết khá yên bình. Mất ý thức nhanh, tiếp theo là tắc nghẽn mạch máu đồng loạt. Nhưng nếu bạn không may, cổ bạn không gãy, các mạch máu vẫn tiếp tục bơm và bạn sẽ phải chết một cách chậm rãi, đau đớn vì bị nghẹt thở.

Tay lính gác đã không gặp may. Khuôn mặt anh ta phù máu và mất màu, hai mắt vằn tia máu, lưỡi lòi ra, một dòng nước tiểu chạy dọc chiếc quần màu nâu vàng của bộ đồng phục và đọng lại thành vũng ở chỗ ngón chân cái anh ta chạm vào thảm bên dưới.

“Anh ta là người đã tấn công Gretchen?” Archie hỏi. Mùi nước tiểu lẫn với mùi hắc xì của viên băng phiến cho bồn cầu màu hồng.

“Anh ta có thể tiếp cận”, Giám đốc nhà tù nói. “Anh ta trực ca đó. Và nhìn hai bàn tay anh ta kìa.”

Các móng tay của lính gác màu xanh, còn cánh tay anh ta chằng chịt những vết cào màu đỏ.

Archie không chắc mình đã trông đợi những cảm giác gì khi đối diện với kẻ tấn công Gretchen. Nhưng anh cảm thấy không hài lòng khi nhìn thi thể lủng lẳng này. Bởi anh không thể ném hắn ta vào tường chăng? Bắt hắn? Bởi anh không thể là kỵ sĩ trắng của Gretchen?

Archie không thể gạt bỏ đi cảm giác phải chịu trách nhiệm với những việc đã xảy ra. Gretchen không nằm trong trại giam nữ. Ả ở một khu vực tách biệt, nằm giữa khu trại nam, nên lính gác của ả hầu hết là nam giới. Gretchen mỏng người, nhưng rất nguy hiểm. Ả đã tìm tòi ra hàng trăm cách khác nhau để giết người. Nhưng tay lính gác này to lớn, ít nhất cũng nặng một trăm hai mươi cân, và Archie có thể thấy anh ta đã áp đảo ả như thế nào.

“Anh ta đã dùng đòn khóa cổ”, Giám đốc nhà tù kể. “Làm nứt xương đòn của cô ta. Bác sĩ nghĩ là cô ta đã bất tỉnh trong hầu hết thời gian đó.”

“Chúa ơi”, Archie nói.

“Xong rồi anh ta tự kết liễu mình à?” Henry nói với một cái khịt mũi. “Tiện quá nhỉ.” Archie ném cho anh một cái nhìn. “Sao nào?” Henry hỏi. “Cậu nghĩ cô ta không có khả năng dàn dựng chuyện này chắc?”

“Cô ta là nạn nhân cho đến khi sự việc được chứng minh khác đi.”

Henry hất cằm về phía thi thể. “Mới ly dị à?” Anh hỏi ông giám đốc.

Ông ta gật đầu. “Vợ anh ta mới bỏ đi năm ngoái.”

Henry nhìn Archie. “Khớp với hồ sơ của cô ta.”

Gretchen đã dùng mạng internet để lần theo những người đàn ông cô đơn mà ả có thể điều khiển được. Ả đi cùng họ một thời gian, xúi giục họ giết người cho mình, rồi xử tử họ. Ả đã làm vậy ít nhất ba lần. Chuyện bằng cách nào đó ả đã thuyết phục người đàn ông này chết vì mình, không phải là bất khả thi. “Anh ta có để lại thư gì không?” Archie hỏi.

Giám đốc nhà tù nhướng lông mày về phía nhà tắm, ngay kế bên phòng để đồ. Archie và Henry đi theo ông ta vào. Phòng tắm có hai buồng, ba bệ xí, một dãy bệ tiểu và một mặt bàn gắn hai bồn rửa mặt, bên trên là một tấm gương bị ai đó vẽ một hình trái tim bằng bút dạ.

Archie nhận ra mình đã vô thức giơ tay lên chỗ vết sẹo hình trái tim trên ngực mình, lớp da phồng lên bên dưới lần vải áo sơ mi. Anh ép bàn tay thọc vào túi, chỉ để chạm vào hộp thuốc.

“Đó là chữ kí của cô ta, phải không?” Ông giám đốc hỏi. “Một trái tim?”

“Đúng”, Archie nói. Anh lôi hộp thuốc ra, mở nó và đút ba viên vào mồm rồi nuốt chửng. Bàn tay anh run rẩy. “Ông cần luân chuyển toàn bộ lính gác của cô ta. Thật sai lầm khi cho phép cô ta liên hệ với đàn ông. Kể từ giờ chỉ cắt đặt phụ nữ cho cô ta thôi.” Anh giơ cái hộp ra cho ông giám đốc nhà tù. “Tie Tacs”, Archie nói. “Muốn lấy một viên không?”

Ông giám đốc nhìn Archie lạ lùng và lắc đầu.

Archie liếc nhìn hình ảnh của chính mình, đóng khung bên trong trái tim bằng mực. “Đây là lỗi của tôi”, anh nói. “Đáng lẽ tôi phải chú ý hơn. Đáng lẽ tôi phải ở đây nhiều hơn.”

“Cô ta đang chơi cậu”, Henry khẽ nói.

“Tôi đã cần được nghỉ ngơi”, Archie nói với ảnh phản chiếu của mình, cố tự thuyết phục. “Giờ thì tôi xử lý được.” Anh quay sang giám đốc nhà tù. “Rà soát lại nhật kí an ninh. Xem lại các đoạn phim. Phỏng vấn nhân viên của ông. Tôi muốn biết hai người họ có mối quan hệ nào không.”

Nước da hồng hào của ông giám đốc đỏ lên khi nhận thức được điều Archie đang nhắm tới. “Anh nghĩ cô ta đã ngủ với anh ta từ đó đến giờ à?” Ông ta hỏi.

Archie cảm thấy dạ dày thắt lại. Cảm giác hơi hơi giống ghen tuông. “Ông nên hi vọng là không phải”, anh nói.