← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

Archie bật tivi trong phòng mình, nhưng không bật tiếng. Đó là chiếc tivi đầu tiên mà anh và Debbie cùng nhau mua, cho căn hộ của họ thời đại học. Một chiếc Panasonic hai mươi bảy inch có màu. Hồi ấy thì nó là hàng khủng. Bây giờ trông nó cũ kĩ và già nua. Debbie đã mua một chiếc màn hình phẳng cho phòng khách. Nhưng Archie không chịu nổi việc chia lìa chiếc tivi cũ. Nó vẫn còn giá trị tình cảm.

Anh bật kênh tin tức địa phương với hi vọng có chút ít thời lượng nói về những thi thể trong công viên, nhưng chương trình thời sự bị chiếm sóng bởi toàn bộ tin tức huyên náo quanh cái chết của ngài Thượng nghị sĩ. Họ còn nói cả chuyện đổi tên sân bay thành Sân bay Quốc tế Castle.

Archie tự hỏi Molly Palmer sẽ nghĩ gì về chuyện đó.

Anh lôi bốn thùng các-tông đầy hồ sơ về báo cáo người mất tích ra khỏi tủ, và dỡ hồ sơ của một thùng lên bàn làm việc. Có tổng cộng 1.080 hồ sơ về những người bị mất tích ở khu vực Tây Bắc Thái Bình Dương từ năm 1994 đến năm 2005, giai đoạn Gretchen hoành hành giết chóc. Vài trường hợp có thể là bỏ trốn, tranh chấp quyền giám hộ, người lang thang. Nhưng một số đã bị tra tấn và giết hại, và chỉ mình Gretchen biết đó là những ai. Archie biết rõ từng tấm ảnh, từng câu chuyện. Anh đã gặp rất nhiều gia đình của những người mất tích, để tìm kiếm manh mối hay một ám chỉ nào đó, rằng người này có thể đã thu hút sự chú ý chết người của Gretchen. Điều gì đó trong cách họ ăn mặc, hay phong thái; hoặc nơi họ thường lui tới. Nhưng vấn đề với Gretchen là như vậy - không có mẫu hình nạn nhân nào. Ả có thể giết bất kì ai.

Có chút gì đó thỏa mãn khi nhìn lại những hồ sơ này. Không ai biết rõ chúng hơn Archie. Anh không thể nhận diện một cô gái đã chết trong công viên kia, nhưng đây là việc anh làm được. Anh đã dành cả sự nghiệp để theo đuổi vụ án Mỹ nhân đoạt mạng, dù bằng cách này hay cách khác. Cảm giác được trở lại thật là hay.

Anh cười với chính mình. Anh sẽ gặp Gretchen vào ngày Chủ nhật, ả sẽ cho anh biết vị trí của một cái xác nữa và một gia đình khác sẽ có câu trả lời. Một hồ sơ nữa sẽ được đóng lại. Anh và Gretchen sẽ quay về với lịch trình thường lệ của họ. Ý nghĩ ấy khiến Archie cảm thấy… hạnh phúc.

Anh nhét hai viên Vicodin vào mồm rồi đứng dậy lấy ít nước trong nhà tắm ở bên kia hành lang để chiêu thuốc. Khi anh mở cửa để ra khỏi văn phòng, tay cầm cốc thủy tinh rỗng, anh bất ngờ khi thấy Henry đang đứng cạnh Debbie, cứ như họ chuẩn bị đi vào.

Archie đứng chết trân. “Tôi không biết anh ở đây”, anh bảo Henry. Archie liếc Debbie mong được giải thích. Nhưng cô lảng tránh tiếp xúc mắt với anh.

“Tôi muốn nói chuyện với Debbie ấy mà”, Henry nói.

Archie xoay cái cốc trong tay. “Có chuyện gì?” Anh chậm rãi hỏi.

Henry vươn tới, liếc ra sau về phía phòng khách. Lũ trẻ đang ở đó. Archie có thể nghe thấy tiếng một bộ phim.

“Chúng ta nói chuyện trong phòng cậu được không?” Henry hỏi.

Archie nhìn vào cái cốc, nhẵn nhụi dưới hai bàn tay mình. Anh có thể cảm nhận được những viên thuốc - một cục cứng ở cổ họng - đã bắt đầu phát nhiệt. “Tôi định lấy chút nước”, anh nói.

“Để em lấy cho”, Debbie nói. Cô bước tới và cầm chiếc cốc.

“Hai người sắp lấy nhau đấy à?” Archie hỏi.

Henry không buồn cười. Anh liếc về phía phòng khách, phía lũ trẻ, rồi nhìn lại Archie. “Vào phòng của cậu đi”, anh lại nói.

“Được thôi”, Archie nói. Anh quay vào phòng, đến bàn làm việc và ngồi xuống. Tivi đang chiếu đoạn phim màu về Castle lúc trẻ, khi ông ta mới đắc cử vào văn phòng. Các hồ sơ người mất tích chất đống bên cạnh cái hộp rỗng. Anh đã có sẵn vài ý tưởng tiếp cận Gretchen lần này về những tội ác của ả, nhưng anh có cảm giác bây giờ không phải là lúc nhắc đến chủ đề đó.

Henry không ngồi. Anh bước đến giữa phòng thì đứng lại, đưa một bàn tay xoa cái đầu hói. “Tôi đã cho chuyển Gretchen đi”, anh nói.

Những viên thuốc trong họng Archie có cảm giác như cả nắm đấm. “Cái gì?”

Henry nhìn vào mắt Archie. “Tôi đã đặt lệnh thuyên chuyển Gretchen sang Lawford.”

Archie tìm kiếm trên mặt Henry một lời giải thích. “Nhưng chỗ đó ở phía Đông Oregon mà.”

Henry không cử động. “Cậu sẽ không thể gặp lại cô ta được nữa”, anh nói đơn giản. “Cậu đã được loại khỏi danh sách tới thăm cô ta. Không tiếp xúc. Không được nhận thư qua lại. Không điện thoại. Không thăm nom. Chấm hết.”

Archie cảm thấy căn phòng bắt đầu trượt đi quanh mình. Anh nuốt mạnh, cố để cho những viên thuốc trôi xuống, cảm nhận axit dạ dày đang thiêu đốt gan ruột. Anh lắc đầu. “Anh không thể làm vậy.”

“Xong rồi”, Henry khẽ nói.

“Tôi sẽ gọi cho ngài Thị trưởng”, Archie nói. Anh ho và đưa một tay lên chỗ xương ức.

“Cậu có sao không?” Henry hỏi.

“Tôi chỉ cần chút nước”, Archie nói, mắt rưng rưng.

“Debbie”, Henry gọi. “Nước đâu?” Anh ta quay lại với Archie, đôi vai to lớn so lại. Archie chưa bao giờ trông thấy anh có vẻ tiếc nuối hơn thế. Hoặc cứng rắn hơn. “Tôi đã nói chuyện với Buddy”, anh bảo. “Về chuyện này, chúng tôi đồng ý với nhau.”

Thị trưởng Buddy Anderson từng là Đội trưởng Đội đặc nhiệm chuyên trách vụ Mỹ nhân đoạt mạng trước Archie. Khi làm cảnh sát trưởng, ông đã giữ tài trợ cho đội, và với tư cách Thị trưởng, ông đảm bảo rằng Archie luôn có được mọi thứ anh cần. Việc này không phải là vì lòng vị tha. Buddy biết rõ giá trị của hình ảnh tốt đối với công chúng.

“Thế còn dự án xác định các nạn nhân thì sao?” Archie hỏi. Họ cần anh. Buddy cần anh. Không ai biết rõ hồ sơ nạn nhân của Mỹ nhân đoạt mạng hơn Archie.

“Cô ta có thể nói chuyện với ai khác”, Henry nói. “Hoặc là không. Nó không đáng.”

“Tôi cần gặp cô ta”, Archie van nài. Anh ghét giọng mình lúc này. Tuyệt vọng. Điên cuồng. Henry, Debbie, Buddy - tất cả bọn họ đã phản bội anh. Anh nhìn lên và trông thấy Debbie dừng lại ngoài cửa, tay cầm cốc nước. “Làm ơn”, Archie xin.

Không thể lay chuyển Henry. “Cậu không được. Xong việc rồi. Cô ta sẽ bị chuyển đi vào ngày mai. Cô ta sẽ bị biệt giam từ bây giờ. Mọi chuyện xong rồi.”

Không. Henry không thể làm thế. Archie là Đội trưởng Đội đặc nhiệm truy bắt Mỹ nhân đoạt mạng. Họ không thể cứ thế tách anh ra khỏi vụ án. Archie đứng lên và nhấc điện thoại trên bàn làm việc, bấm số nhà tù mà anh thuộc lòng. Những viên thuốc đang thiêu đốt anh. Archie ho. Tiếng tivi o o đều đặn. Tập trung.

“Chào Tony. Archie Sheridan đây. Tôi cần nói chuyện với Gretchen. Tôi chuẩn bị đi bây giờ. Anh có thể cho cô ta sẵn sàng được không?”

Có một chút e ngại nhẹ. “Cô ta đang bị biệt giam, Đội trưởng. Không ai được vào thăm.”

Archie nhắm mắt lại. “Anh đưa điện thoại cho cô ta, được không?”

Thêm một chút e ngại khác. Archie thấy tội cho anh ta. “Chúng tôi nhận được chỉ thị không để anh nói chuyện với cô ta”, Tony nói.

“Không sao”, Archie nói. Anh bấm nút Kết thúc trên điện thoại. “Không sao.” Những viên thuốc đang làm anh đau như chứng ợ nóng. Một cơn đau quen thuộc. Loại nước thông cống mà Gretchen ép anh phải uống đã đốt cháy thực quản anh. Phải mất mấy tháng anh mới hồi phục sau cuộc phẫu thuật. Anh đứng đó một phút nữa, tay vẫn cầm ống nói, rồi dùng hết sức bình sinh ném nó vào bức tường trắng. Nó lao thẳng vào tường rồi rơi xuống thành hai mảnh, những cục pin lăn tròn trên thảm. Debbie há hốc miệng và thả rơi cốc nước cô đang cầm. Một giây sau, tấm huân chương được đóng khung cũng vỡ ra và miếng kính rơi xuống sàn thành hai mảnh sắc nhọn. Debbie vội thụp xuống sàn nhặt cái cốc. Nó rơi trên thảm nên không vỡ. Cô bất lực ngồi nhìn đống nước bị thấm vào thảm.

Giây phút đó, Archie ghét cô. “Em đã biết chuyện này”, anh nói, bước ra từ sau bàn.

Debbie nhìn lên thảng thốt. “Henry vừa cho em biết.”

Biểu cảm đau đớn của cô cắt Archie đến tận xương. Chân anh yếu ớt và anh cũng sụp xuống sàn nhà trước bàn. Anh gục đầu và đưa hai bàn tay ra sau gáy. Ấy vậy mà ý nghĩ duy nhất của anh vẫn là Gretchen. “Tôi biết tôi cần được giúp đỡ”, anh nói. Anh cảm thấy tuyệt vọng, tim đập mạnh như đang bị chứng thở quá nhanh. Tâm trí anh tìm kiếm bất kì điều gì có thể nói ra để Henry hồi tâm chuyển ý. Dù có là gì đi nữa. “Hủy lệnh chuyển nhà tù đi”, anh nói. “Tôi có thể lấy lại cân bằng. Bất kể anh muốn gì. Nhưng tôi cần gặp cô ta.”

Giọng Henry bình thản tuyệt đối. Đó là kiểu nói mà Archie đã nghe anh ấy dùng cả ngàn lần với các nghi phạm. “Cậu đã vượt qua nhiều tháng mà không gặp cô ta”, Henry nói. “Cậu đang khá lên.”

Đầu Archie nhức nhối. Anh dùng hai ngón tay bóp sống mũi. “Không”, anh nói với một điệu cười buồn. “Tôi đâu có.”

Debbie bước đến và quỳ bên anh. “Archie, chúng em đang làm điều này cho anh.”

“Tôi cần cô ta”, Archie nói, giọng anh chỉ cao hơn tiếng thì thầm, những viên thuốc vẫn mắc trong cổ họng. “Anh nghĩ là mình đang giúp tôi. Nhưng việc này chỉ làm mọi chuyện tệ hơn.”

Debbie đưa tay áp lên hai bên mặt anh. “Em nhớ anh lắm.”

Anh nhìn vào mắt cô. Bàn tay cô trên má anh có cảm giác lạ lẫm. Không quen thuộc. “Để tôi yên”, anh nói. Anh ngước nhìn Henry. “Cả hai người.”

Debbie để tay mình rơi xuống và cô đứng dậy, ra sau lưng Henry, bàn tay cô khoác vào cánh tay anh ta.

“Archie?” Henry nói.

Archie ngước lên. Sau lưng Henry và Debbie, anh có thể trông thấy tivi; chiếc xe đã được kéo lên khỏi dòng Willamette, bà vợ góa đang khóc thương của ông Thượng nghị sĩ.

“Tối nay tôi cần súng của cậu”, Henry nói. “Tôi sẽ ngủ trên sofa. Cậu có thể lấy lại nó vào sáng mai.”

“Được”, Archie nói. Anh với tay lên và nhặt chùm chìa khóa trên bàn, ném chúng cho Henry và dõi theo anh ấy đi vòng qua bàn, mở khóa ngăn kéo nơi Archie giữ khẩu súng lục công vụ. Henry lấy nó ra khỏi ngăn kéo, mở ổ đạn để chắc chắn là nó rỗng không, rồi đóng ngăn kéo lại.

Henry đặt bàn tay to lớn lên vai Archie và giữ ở đó một phút. “Tôi rất tiếc”, anh ta nói.

Archie không biết ý của Henry là tiếc về chuyện Gretchen, về việc lấy súng, hay vì đã thông đồng với Debbie. Không thành vấn đề. Nếu Archie định tự sát, anh sẽ không dùng đến súng của mình. Anh sẽ dùng mấy viên thuốc. Nếu là Gretchen thì chắc hẳn ả đã biết.