← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 17

Archie ngủ dậy, người cứng đờ. Đó là tác động phối hợp của chiếc sofa gấp trong phòng lẫn việc chưa dùng những viên thuốc đầu ngày. Mỗi ngày của anh đều như thức dậy cùng một cơn cảm cúm. Nhận thức đầu tiên là sự căng cứng ở chân và cánh tay, rồi đến cơn đau ở sườn, cái đầu nhức nhối, rồi đến Sara, đã đứng sẵn cạnh giường, ăn mặc chỉnh tề để đến trường trong chiếc quần yếm màu đỏ và áo thun hồng.

Tivi vẫn đang bật. Một bức ảnh chụp ngọn lửa từ trên không lấp đầy màn hình. Bản tin địa phương đã ngưng dòng tin than khóc ngài Thượng nghị sĩ để đưa tin về một vụ cháy rừng đâu đó ở miền Trung Oregon. Ngay cả báo chí cũng đã tiến bước.

“Bác Henry đang làm món trứng”, Sara nói. Lúc ấy anh ngửi được mùi trứng, muối và bơ quẩn lên từ nhà bếp. Nó làm bụng anh sôi lên.

“Bố phải dậy đi thôi”, Sara bảo.

Archie xoa mặt và nhìn đồng hồ. 6 giờ 30 phút sáng.

Sara cầm tay anh và bắt đầu lôi.

Anh mặc chiếc quần ngủ mà Debbie đã mua cho anh từ vài mùa Giáng sinh trước, không mặc áo, và khi anh đứng dậy thì chiếc chăn tuột đi để lộ bờ ngực đầy sẹo. Anh cảm thấy gió lạnh phả vào bụng, trông thấy đôi mắt Sara mở lớn nhìn xuống cơ thể chằng chịt vết sẹo của mình. Anh giật tay ra khỏi tay Sara và kéo chăn lên đến khuỷu tay. Anh tưởng con bé sẽ rúm người lại, nhưng thay vào đó, nó dựa vào người anh, vòng hai tay được nửa đường lên đến cổ anh. “Con cũng có sẹo đấy”, con bé thì thầm. Nó vén tóc lên cho anh thấy vết sẹo mảnh như tờ giấy ở đường chân tóc, chỗ nó bị ngã lúc chơi xe trượt tuyết hồi ba tuổi. “Bố thấy chưa?” Nó hỏi.

Archie chạm vào vết sẹo trên đầu con gái. Nó mờ và hầu như không có cảm giác gì dưới những ngón tay chai sần của anh; không giống chút nào với những đường rạch trên làn da anh. Khi rà bàn tay trên những vết sẹo của mình, anh có thể mường tượng như chúng là bề mặt của một hành tinh khác.

Archie hôn lên trán con, vết sẹo nằm dưới môi anh. “Đi ăn trứng đi con”, anh nói. “Một phút nữa, bố dậy.”

Chỉ khi Sara rời khỏi phòng và đóng cửa lại, anh mới lột chăn ra và ngồi lên mép giường. Anh đưa tay lên cảm nhận vết sẹo hình trái tim, tim anh đang đập bên dưới. Anh thích cảm giác ở chỗ đó lúc này, và cứ để ngón tay lướt trên bề mặt nó một lúc lâu, trước khi với tay lấy quần và chỗ thuốc trong túi.

Archie tắm rửa và cạo râu. Những viên thuốc phát huy tác dụng dưới vòi nước ấm và đến lúc cạo râu xong thì anh cảm nhận được cơn kích thích dễ chịu do Vicodin mang lại. Chúng tạo ra một tiếng gầm mơ hồ trong đầu anh làm mặc cảm tội lỗi phải tắt tiếng. Đôi khi anh cũng nghĩ đến chuyện cai thuốc. Nhưng đây chỉ là liều đầu tiên trong buổi sáng thôi. Sau đó, anh không phê một lần nào.

Anh mặc bộ đồ ngày hôm đó, một chiếc quần màu nâu và áo sơ mi nâu, rồi đi vào bếp. Lũ trẻ đã ăn xong. Henry đang đứng cạnh bếp, mặc tạp dề màu trắng của Debbie và làm món trứng chưng. Đầu anh ấy đã cạo lại. Anh ấy đang mặc bộ quần áo khác với bộ đêm qua. Henry đã lên kế hoạch từ trước và mang theo túi du lịch qua đêm.

Henry ngước nhìn Archie và cười. “Trông cậu cứ như nhân viên UPS [11] ”, anh bảo.

Sara chạy từ chỗ Debbie sang Archie, làm hộp đựng cơm trưa bằng kim loại va vào đùi anh. Ben ở nguyên chỗ mình đang đứng, cạnh Debbie.

Sara nhìn lên bố. “Hôm nay con có cuộc thi đánh vần”, con bé nói.

“Con mới học lớp một mà”, Archie bảo.

“Bác Henry đang đố con đây này”, con bé nói.

“Nó biết đánh vần giỏi hơn tôi đấy”, Henry bảo.

Debbie đi đến và đặt tay lên vai Sara, hôn vào má Archie. “Hẹn gặp anh tối nay nhé”, cô nói. “Henry nói anh ấy sẽ trông lũ trẻ. Chúng ta có thể đi chơi. Làm gì đó vui vui.”

“Ừ”, Archie bảo.

Debbie gật đầu rồi nắm tay Sara. “Đi thôi con”, Debbie nói. “Ben, hôn bố đi con.”

Ben lê bước đến và Archie cúi xuống để cậu con trai có thể hôn tạm biệt anh.

“Con yêu bố, bố ạ”, Sara nói. “Y-Ê-I”.

“U”, Archie chữa.

Và ba mẹ con rời đi.

Archie lấy một cốc cà phê rồi ngồi xuống bàn bếp. Bát đĩa của bọn trẻ vẫn còn đó, cả vụn bánh mì, vụn trứng và vết dầu mỡ.

“Súng của tôi đâu?” Archie hỏi.

Henry đi đến một trong những cái tủ cao bên trên bếp và với tay lên, lấy khẩu súng ra, quay về bàn, rồi đặt nó trước mặt Archie. “Nó không có đạn”, anh bảo.

Archie nhặt lên và cầm nó một lúc bằng hai tay rồi trượt nó vào bao da ở eo.

“Cậu có muốn nói chuyện thêm một chút không?” Henry hỏi.

“Cô ta đang di chuyển hả?” Archie hỏi.

“Ừ”, Henry nói.

“Vậy thì không còn gì để nói cả”, Archie bảo. Trước khi Henry kịp trả lời, điện thoại di động của Archie đã đổ chuông. Anh lôi nó ra khỏi túi quần, bật mở và đưa lên tai.

“Là tôi đây”, Archie nghe tiếng Susan Ward nói. “Tôi biết cô Jane Doe của anh là ai rồi.”