CHƯƠNG 18
Nhà xác Portland nằm trong tầng hầm của một ngôi nhà trát vữa màu be ở phía bắc thành phố. Các bức tường bên trong cũng màu be. Sàn nhà trải thảm nhựa màu be. Bộ áo choàng giấy tiệt trùng mà Susan và Archie phải mặc cũng màu be. Căn phòng thực hiện khám nghiệm pháp y nằm ở tầng hầm. Tất cả nhà xác đều ở tầng hầm. Nếu bạn tin vào những gì nhìn thấy trên tivi. Có một hàng cáng bằng sắt, rất nhiều loại cân và những cái bình chứa có vẻ ngoài ma quái, và bốn ống cống lớn trên sàn để trôi hết chỗ máu vào cuối ngày. Khoảng 3 mét phía trên, một giàn cửa sổ đông cứng để lọt ánh sáng trắng kì dị và ai đó đã nhồi rất nhiều cây vào cái gờ bên dưới chúng. Cây nhện. Cây cao su. Dương xỉ.
“Chốn này có mùi như thuốc tẩy sơn móng tay ấy”, Susan nói.
“Cô có định cho tôi biết cô nghĩ đó là ai không?” Archie hỏi.
Susan đồng ý gặp Archie trong bãi đỗ xe của nhà xác. Anh đến đó, chờ cho đến lúc cô muộn giờ hẹn mười lăm phút, mà với cô là vẫn còn sớm. Cô không trông thấy Henry.
“Tôi chỉ muốn chắc ăn”, cô bảo.
Cái xác đang nằm dưới lớp vải nhựa đen, loại mà bạn sẽ phủ lên trên một đống gỗ để ngoài trời. Một kĩ thuật viên nhà xác vừa mới đẩy nó ra. Bên dưới bộ đồ tiệt trùng màu be, cô ta mặc chiếc quần nhung, đi sục, áo cao cổ và mang tất len, ngay giữa mùa hè. Có lẽ dưới này luôn lạnh lẽo. Archie gật đầu với kĩ thuật viên và cô ta mở khóa chiếc túi, gập lớp nhựa dày xuống.
Người phụ nữ đã chết không còn rõ mặt mũi nữa. Archie đã cảnh báo Susan, nhưng cô vẫn chưa được chuẩn bị. Hàm dưới của cô gái hơi trễ xuống, cái lưỡi đen ngòm như một loại hoa quả bị dập. Cục máu đông ở hai bên gò má và tròng mắt trông như thạch nho. Làm thế nào các bác sĩ ở đây còn ăn được chứ, Susan không hiểu nổi.
Cô nhìn xuống và nhận ra tay mình đang tóm chặt cổ tay Archie. Tim cô đập nhanh và cô cảm thấy một cục tức ở cổ họng. Nhưng cô buộc mình phải tiếp tục nhìn. Tìm kiếm thứ gì đó. Một manh mối. Một thứ quen thuộc.
Rồi cô trông thấy nó.
“Ôi Chúa ơi!”, cô nói.
Cô thấy cổ tay Archie rời ra và bàn tay anh bao quanh bàn tay cô, những ngón tay của họ đan lại.
Anh nói, “Nói đi.”
Susan không khóc. Không thực sự khóc. Chúng chỉ là những giọt nước mắt. Chúng chảy xuống má cô và chui vào chiếc áo len móc màu đen được mua bán sòng phẳng từ Peru của mẹ cô. Cổ cô lạnh toát ở chỗ những giọt nước mắt để lại các vệt muối dài. Cô rùng mình. Đây không phải là lỗi của cô, cô tự nhủ. Parker. Ngài Thượng nghị sĩ. Cô không làm gì nên tội cả. Cô là một phóng viên. Công chúng có quyền được biết.
“Đây là Molly Palmer”, cô nói.