← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 19

Archie nhìn chằm chằm xuống cái xác trên cáng trước mặt mình. “Cô đang nói với tôi đây là nguồn tin cho câu chuyện về Castle của cô à?” Anh hỏi. “Người phụ nữ đã chết mà chúng tôi tìm thấy vào đêm trước khi Castle lao xe qua cầu cũng chính là người sắp sửa công khai hạ nhục ông ta?”

Susan gật đầu.

Archie nhìn vào khuôn mặt xương xẩu như lễ hội Halloween, và làn da vằn vệt, phù nề của thi thể. “Sao cô biết được?” Anh hỏi.

Susan đưa tay lên và kéo một nhúm tóc màu xanh. “Đêm qua tôi đã gọi được cho bạn cùng phòng của cô ta. Cô ta bảo Molly đã bỏ đi, chỉ để lại một lá thư rồi ra đi. Nhưng đầu tiên cô ta nhuộm tóc trước. Cô ta làm vũ nữ thoát y. Và tóc vàng thường nhận được nhiều tiền boa hơn. Nhưng cô ta định bỏ nghề.” Cô thả mẩu tóc ra nhưng nó vẫn còn bị quăn ở chỗ cô quấn quanh ngón tay. “Nên cô ta nhuộm lại tóc đỏ. Nó được gọi là màu Quế Sáng. Người bạn cùng phòng đã tìm được cái hộp trong thùng rác nhà tắm.”

Định dạng nạn nhân dựa trên màu tóc. Archie có thể tưởng tượng ra cuộc họp với bên Công tố viên quận. Vidal Sassoon với tư cách là nhân chứng chuyên môn. “Cô sẽ không tự ái nếu tôi kiểm tra chéo với hồ sơ nha khoa chứ?” Anh nói. Thật điên rồ. Chỉ là một linh cảm. Dựa trên mái tóc nhuộm. Nhưng anh có thể lần theo nó. Archie lôi điện thoại ra và gọi cho Lozenro Robbins. Anh chỉ gặp đoạn băng ghi âm sẵn và để lại một lời nhắn mô tả chi tiết những gì anh biết về Molly Palmer. Cô ta đã học trung học ở Portland. Nhiều khả năng ai đó còn hồ sơ chụp X-quang. “Lần cuối cô nói chuyện với cô ta là khi nào?” Archie khẽ hỏi.

Susan lắc đầu. “Tôi không thể gặp được cô ta. Nhưng đôi khi cô ta vẫn thế. Tôi biết cô ta hồi hộp vì câu chuyện sắp ra.” Cô giật tay áo len. “Cô ta tóc vàng. Anh nói người phụ nữ trong công viên có tóc đỏ hả. Molly có mái tóc vàng.”

“Molly có dùng ma túy không?” Phải mất sáu tuần họ mới có các kết quả xét nghiệm độc chất, nhưng trông có vẻ giống một ca OD [12] .

“Có”, Susan nói.

Vậy là cô ta có tóc đỏ. Cô ta bị mất tích. Và cô ta bị nghiện. “Heroin à?” Archie hỏi.

“Cô ta không tự làm điều này”, giọng Susan run rẩy. “Parker không say.” Cô cười buồn. “Parker lúc nào cũng say. Nhưng ông ấy không bao giờ say đến thế. Không bao giờ say đến mức tự lao qua một cái thành cầu chết tiệt cả.” Hai bàn tay cô khoanh lại, hoàn toàn biến mất trong lần vải áo. “Molly không dùng loại heroin bẩn. Cô ta bị nghiện. Cô ta sẽ có một nguồn cung cấp, một ai đó đáng tin.” Susan nhìn vào Archie, cặp mắt màu xanh tảo biển của cô mở lớn. “Kẻ nào đó đã giết cô ta, Archie. Castle đã bị hạ nhục. Hẳn là ông ta đã bắt Molly tới đây để gặp mình, và đưa cho cô ta một liều thuốc độc hay gì đó, rồi ông ta đưa Parker đi cùng khi lao qua cầu.”

Chết tiệt. Đây là tất cả những gì anh cần. “Tôi cần xem tất cả ghi chép của cô về Castle.” Archie nói. “Tôi cần mọi thứ mà cô có.”

Susan nhăn mặt và lắc đầu. “Tôi không thể làm vậy. Tôi không thể đơn giản giao nộp ghi chép của mình cho cảnh sát.” Cô nhìn vào nguời phụ nữ đã chết, đầu như vẫn còn lắc, hai nắm tay vùi trong tay áo. “Parker sẽ không bao giờ làm vậy.”

Archie xem đồng hồ. Đã gần 9 giờ sáng. Để tới Lawford, có lẽ họ sẽ phải chuyển Gretchen lên đường I-5, rồi cắt qua đường 84 Đông. Điều đó có nghĩa là họ sẽ phải đi qua Portland. Anh có thể cảm nhận được Gretchen. Gần hơn. “Cô có lái xe đến không?” Anh hỏi Susan.

“Có”, cô nói.

“Cho tôi đi nhờ được không?” Archie hỏi. “Tôi muốn cho cô xem một thứ.”

Susan không cử động.

“Tin tôi đi, Susan.”

Susan im lặng một phút. Archie có thể nghe thấy tiếng nước đang chảy trong ống phía trên hầm, giống như ai đó ở tầng trên vừa giật bồn cầu hay truyền xuống một cái xác mới để làm khám nghiệm. “Đi thôi.”

Archie bấm một số vào điện thoại. Khi Henry nghe máy, anh nói, “Sáng nay tôi đến muộn. Tôi sẽ cho Susan xem mấy cái hộp mà Parker gửi.”

Họ đến nhà Archie. Susan từng đến đây một lần, để phỏng vấn Debbie Sheridan cho bài viết về Archie và Đội đặc nhiệm truy bắt Mỹ nhân đoạt mạng. Susan quan sát Archie đứng trên dốc. Anh nắm chùm chìa khóa trong tay một lát, nhìn vào chúng giống như là một thứ gì đó buồn bã và quý giá, trước khi tra khóa vào ổ và mở cửa chính.

Ngôi nhà vẫn còn vương mùi bữa sáng. Muối và mỡ. Trứng. Susan tưởng tượng cả nhà Sheridan tụ tập quanh bàn ăn và nhìn nhau đầy yêu thương. Có lần, khi Susan lên mười tuổi, bà Bliss quyết định bắt đầu làm bữa sáng. Bà dành cả cuối tuần nướng các thanh ngũ cốc tự làm và nhồi Susan hàng sáng trong tuần đó. Phải mất một tháng Susan mới có chuyển động ruột bình thường trở lại.

“Nó nằm ở đằng này”, Archie nói và đi xuống hành lang trải thảm.

“Cái gì cơ?” Susan hỏi.

“Văn phòng của tôi”, Archie nói.

Cô theo anh vào một căn phòng lớn. Có một chiếc bàn, giá sách đầy, một chiếc tivi cũ, những bức ảnh và bằng khen đóng khung trên tường, bảng ghi chú xếp chồng xếp lớp các loại giấy, một cái sofa kéo thành giường vẫn còn nguyên chăn chiếu của đêm trước. Cô cố không làm lộ phản ứng gì với cái giường. Vậy là Archie Sheridan vẫn chưa ngủ cùng vợ. Hay đúng hơn là vợ cũ. Hay là sao cũng được. Chuyện này chẳng liên quan gì đến cô. Thật sự.

Anh không đưa ra bất kì giải thích nào. Thậm chí dường như anh còn không chú ý. Anh đi đến tủ và cẩn thận xếp gọn cánh cửa kiểu đàn accordion. Và anh giật một sợi xích để bật đèn.

Trên bức tường trong của khoang tủ là hàng chục bức ảnh. Vài bức chụp vội. Một số khác là ảnh chụp trong nhà xác. Tất cả đều là nạn nhân của Mỹ nhân đoạt mạng.

“Chúa ơi”, cô nói.

Anh không nói gì. Anh chỉ cúi xuống lôi ra một thùng các-tông lớn đựng hồ sơ. Một thùng nữa. Lại một thùng nữa. Những chiếc thùng được làm bằng loại bìa trắng đựng đồ nặng, có nắp cứng và các lỗ hình ô van đục ở hai bên để có thể nâng được. Ở cuối mỗi thùng, ai đó đã viết bằng bút Sharpie mực đỏ, “Mỹ nhân đoạt mạng”. Susan biết từng chữ ngoằn ngoèo đó. Đó là chữ của Quentin Parker.

“Đây là các ghi chép của ông ấy”, Archie thản nhiên nói, đặt thùng thứ ba lên nóc thùng thứ hai với một tiếng thịch.

“Làm sao anh lấy được chúng?” Susan hỏi.

Archie ngồi sau bàn làm việc, cầm một chiếc bút và bắt đầu xoay nó giữa các ngón tay. “Ông ấy cho tôi mượn.”

“Tại sao?”

“Ông ấy đã phỏng vấn rất nhiều người. Tôi hỏi liệu tôi có thể xem bản ghi chép không.” Anh ném chiếc bút lên không và bắt lại. “Để giúp cho dự án nhận dạng.”

Susan liếc mấy cái hộp rồi nhìn Archie. “Ông ấy cho anh xem ghi chép của mình ư?”

“Ông ấy cho mượn”, Archie nói. “Và bây giờ tôi cho cô mượn lại.”

Susan đi đến chồng hộp và rà tay lên nắp một thùng. Những ghi chép của Parker. Gần mười ba năm nghiên cứu về vụ án Mỹ nhân đoạt mạng. Susan cảm thấy một nụ cười đang dãn ra trên mặt mình nhưng cô tự ngăn lại. Chúa ơi, cô đúng là một kẻ khốn nạn. Parker đã chết, và cô đang rỉa xác ông ấy. Cô không tử tế gì hơn Ian hay những người khác. Nhưng cô không nhấc tay khỏi chiếc hộp. “Parker từng phải đi tù một tháng vì không chịu nhận dạng gã bán ma túy mà ông ấy đã viết bài tiểu sử.”

“Tôi biết”, Archie nói. Giọng anh khẽ đến nỗi cô gần như không nghe thấy. “Việc này thì khác. Gretchen đã bị bắt.” Anh đặt cái bút dưới đế một khung ảnh nhỏ nhô lên trên bàn. Susan không thấy bức ảnh, nhưng cô đoán là ảnh gia đình anh, đang tụ quanh một cây thông Noel hay xếp hàng trước một hàng rào cũ kĩ nào đó. “Tôi muốn cô ta thừa nhận đã giết chết Heather Gerber”, Archie nói tiếp. “Cô bé trong công viên, mười ba năm trước. Cô ta chối. Không ai buồn quan tâm về Heather cả.” Anh điều chỉnh khung ảnh, khẽ thay đổi góc đặt nó. “Chỉ trừ Parker.”

“Và anh”, Susan khẽ nói.

Archie gãi trán, ngay phía trên một bên chân mày. Anh vẫn đang nhìn vào khung ảnh. Giọng anh có vẻ mệt mỏi không bị lay động. “Cô không thể biết được. Đầu cô bé dường như là thứ duy nhất Gretchen không động tới. Tối muộn một đêm nọ, nhân viên pháp y gọi tôi và tôi đã xuống nhà xác.” Anh lại gãi lông mày.

“Đó là vụ án mạng đầu tiên anh điều tra phải không?” Susan ngồi lên mép bàn và vươn tới để có thể đặt tay lên mé trong cổ tay Archie. Đó là một việc điên rồ. Hoàn toàn không hợp đạo. Nhưng cô bất chợt có một thôi thúc phải vươn tay ra. Cô muốn được kết nối. Cô có thể cảm nhận nhịp mạch của anh dưới lòng bàn tay mình.

Trong một phút, cả hai không ai cử động. Rồi anh xoay bàn tay và nắm lấy tay cô. Cô thấy tim mình đập nhanh hơn và thôi thúc cười khúc khích của các cô gái lại trỗi dậy mạnh đến nỗi cô gần như sợ phải nhìn vào anh. Bản thân việc hiện diện trong không gian riêng tư của anh, nơi anh nằm ngủ này đã đủ bối rối lắm rồi. Nhưng cô buộc mình ngước lên và thấy anh đang nhìn cô âu yếm đến nỗi trong một giây, cô tưởng anh thực sự sẽ vươn tới và hôn cô. Thay vào đó anh nói, “Tôi cần xem toàn bộ ghi chép của cô về Castle.”

Cô cười phá lên. Không ngăn nổi mình. Mắt cô nhưng nhức vì những giọt lệ. Mặt đỏ bừng.

“Archie”, cô nói.

“Susan”, anh nói. Anh siết bàn tay cô. “Cô không muốn dính dáng với tôi đâu.” Như để chứng minh luận điểm của mình, anh đưa tay ra và xoay cái khung ảnh trên bàn. Bức ảnh anh nhìn vào mỗi ngày trên bàn làm việc không phải ảnh gia đình. Cũng chẳng có cây thông Noel hay hàng rào gỉ sét nào. Nó là ảnh thẻ của một cô bé tuổi vị thành niên. Susan nhận ra cô bé. Cô đã nhìn hình ảnh cô bé ấy đủ nhiều rồi. Đó là nạn nhân đầu tiên của Mỹ nhân đoạt mạng. Heather Gerber.

“Các ghi chép về Castle của cô?” Archie hỏi.

Susan thoáng thấy thứ gì đó ngoài cửa sổ và đông cứng.

“Sao?” Archie hỏi.

Có cảnh sát trong sân nhà. Căn phòng này có hai cửa sổ và những tấm rèm màu be bị kéo sang một nửa, nhưng Susan có thể nhìn thấy khá rõ là có cảnh sát trong sân. Trên phố có mấy xe tuần tra, đèn hiệu bật, còi hụ thì bị tắt. Cảnh sát đang đi về phía ngôi nhà. Archie xoay người trên ghế để xem cô đang nhìn chằm chằm vào cái gì, và anh đứng lên.

“Có chuyện gì thế?” Cô hỏi anh.

Chuông cửa reo. Không phải reo. Giống như ai đó đã dựa hẳn vào đó, nên nó cứ vang mãi không ngừng trong một điệu nhạc rối rít, liên tục, theo sau nó là tiếng nắm đấm của một người dộng lên cửa.

Archie thò tay vào túi lấy điện thoại, lúc ấy Susan mới nhận ra là nó cũng đang đổ chuông. Anh đưa nó lên tai trong lúc đi ngang qua phòng hướng ra sảnh. Susan vẫn còn ngồi ghé lên mép bàn.

“Đừng đi đâu”, anh bảo.

“Đừng lo”, Susan nói.

Cô nghe tiếng cửa trước mở và những bước chân nặng nề lao vào nhà. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, và một cảnh sát mặc đồng phục đang đứng ngay đằng sau tấm kính. Anh vẫy tay. Susan quay lại cái cửa đúng lúc Henry rẽ vào phòng, mặt đỏ lự, điện thoại đang gí vào tai, súng vẫn cầm trên tay. Bốn cảnh sát mặc đồng phục đi theo anh.

“Chuyện quái quỷ gì thế này?” Archie nói.

Trên mặt Henry có một lớp mồ hôi. Anh ta vẫn không bỏ súng đi. “Khoảng ba mươi phút trước, Gretchen Lowell đã trốn thoát”, anh ta kể. “Cô ta được trông thấy lần cuối cách đây khoảng 16 ki-lô-mét.”

Archie ho một tiếng rồi gập người xuống và nôn ra tấm thảm màu kem.