← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 20

“Lục soát ngôi nhà”, Henry ra lệnh. “Sân vườn. Mọi nơi.” Archie có thể nghe tiếng mọi người di chuyển khắp nhà. Các cánh cửa mở ra. Những căn phòng bị lục lọi. Việc này không thể xảy ra được. Mùi nôn mửa chua lòm trong miệng làm dạ dày anh quặn lên. Ả biết nơi anh sống. Bọn họ đã chiếu cảnh căn nhà trên bản tin nhiều lần đến chết tiệt trong suốt thời gian anh bị bắt. Ả có thể tìm anh. Chúa ơi, đáng lẽ anh nên tránh xa. Anh cảm thấy một bàn tay trên vai mình. Cú chạm truyền một làn sóng xuống hai cánh tay anh và anh nhảy dựng lên, giật thót, và mở to mắt. Đó là Claire. Archie thậm chí không biết cô đã vào từ khi nào.

Khuôn mặt cô bình thản, điềm tĩnh nhưng mắt thì đảo qua đảo lại, thu nhận mọi chi tiết trong phòng. Anh thấy cô đang thu hình chiếc sofa giường, những chiếc hộp Mỹ nhân đoạt mạng của Parker, tập hợp ảnh nạn nhân của Gretchen trong tủ đồ. Cô đang cầm khẩu súng công vụ, một khẩu 9 li, bắn kép. Đó là một khẩu súng to, chính xác và Claire chĩa nó xuống thảm, nhưng cánh tay cô đã đưa ra, khuỷu tay khẽ cong, để nếu cần thiết cô có thể bắn trong chớp mắt. “Chúng tôi sẽ tìm được cô ta”, cô nói.

Archie quay đi. Susan xuất hiện ở cửa cùng một cái khăn tắm lấy trong phòng tắm bên kia. Cô đi tới, mặt vẫn hồng hào, quỳ xuống và bắt đầu thấm bãi nôn trên thảm.

“Mặc nó”, Archie nói. “Không sao đâu.”

Nhưng Susan vẫn tiếp tục ấn cái khăn xám xuống sàn. Hai tay cô run run. “Không sao”, cô nói. Anh thấy cô đang liếc quanh, nhìn vào những khẩu súng, nguồn năng lượng khẩn trương của các cảnh sát trong phòng. Cô ấn mạnh cái khăn hơn nữa. “Không sao”, cô lại nói, gần như không ai nghe thấy.

“Susan”, Archie nhắc lại, to hơn. “Mặc nó.”

Cô nhìn lên anh, nhấc hai tay ra khỏi cái khăn và gật đầu.

“Debbie và lũ trẻ thì sao?” Archie hỏi Henry.

“Tôi đã cử các đội đến đón họ rồi”, Henry nói.

Archie gật đầu, tim anh bắt đầu đập chậm lại. “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Chúng tôi không hiểu cái chết tiệt gì hết”, Henry nói, mặt đỏ lựng lên, đặt một bàn tay sau gáy. “Họ dừng lại để đổ xăng ngay dưới đường 205. Cô ta đã thực sự bị trói chặt. Họ cử hai phó cảnh sát trưởng đi cùng cô ta. Một nhân viên để ý thấy cái xe đã không ra khỏi cột bơm và tới để kiểm tra. Anh ta tìm thấy một nữ cảnh sát đã chết. Gretchen cùng một cảnh sát nam biến mất.”

Archie lắc đầu. Anh không nghi ngờ gì chuyện ả đã thuyết phục tay phó cảnh sát trưởng kia giúp mình. Và cả chuyện anh ta giờ đã chết. Thậm chí cả khi bị đánh nhừ tử, Gretchen vẫn còn rất nguy hiểm. Ấy là nếu ả thật sự đau như đã tỏ ra. “Chó chết”, Archie nói.

Ả đã lên toàn bộ kế hoạch chết tiệt này. Bọn họ là một lũ ngu. Tất cả bọn họ là lũ ngu ngốc nhất trong toàn bộ vũ trụ khốn nạn này. Anh ngồi xuống mép bàn và bắt đầu cười, chậm rãi, khe khẽ.

“Chuyện này buồn cười sao?” Henry nói, không buồn cười tí nào.

“Cô ta đã lên kế hoạch”, Archie giải thích. “Cô ta muốn được chuyển đi. Anh chưa hiểu ra à? Cuộc tấn công ở nhà tù. Cô ta không phải đang chơi tôi.” Anh chỉ một ngón tay vào Henry. Chính là Henry, người sẽ làm bất kì việc gì vì anh, người sẽ thuyên chuyển một tù nhân, kết thúc dự án xác định danh tính, nếu anh ấy nghĩ rằng Archie đang bị mất thăng bằng. “Cô ta đang chơi anh.”

Henry nheo mắt nhìn anh và Archie trông thấy tia nhận thức lóe lên trong mắt bạn mình.

Henry xoa một bàn tay giận dữ lên cái đầu hói. “Cô ta biết cậu sẽ phản ứng như thế nào”, anh ta nói. “Và cô ta biết tôi sẽ làm gì.”

“Tất nhiên là cô ta biết”, Archie nói.

“Đủ rồi”, Claire nói. “Chúng ta cần đưa anh vào chương trình bảo vệ.”

Nhưng Archie không cử động. “Cô ta đã giết cô ấy như thế nào? Phó cảnh sát trưởng ấy? Cô ta thường không giết người lẹ làng đâu. Cô ta đã làm việc đó như thế nào?”

Claire liếc Henry. “Cô ta cứa cổ họng cô ấy”, Claire nói.

“Cô ta có dao à?” Archie hỏi.

“Chúng tôi không biết”, Henry nói.

Susan đứng dậy từ chỗ đang ngồi trên thảm. Hai bàn tay cô đã ngừng run và cô giật một nhúm tóc xanh trên đầu mình. “Tôi không định đục nước béo cò đâu”, cô nói. “Nhưng báo chí đã được biết tin này chưa?”

“Chúng tôi đang tạm thời giữ bí mật”, Henry nói. “Thị trưởng sợ gây hoảng loạn.”

“Cô ta sắp giết một ai đó”, Archie nói. Anh nhìn từ Henry sang Claire, cố làm cho họ hiểu. “Cô ta thích giết người. Cô ta đã không giết được ai một cách chậm rãi như sở thích của mình trong gần ba năm qua. Chúng ta phải cảnh báo mọi người.”

Claire nhìn đồng hồ. “Chúng ta cần phải đi”, cô nói với Henry.

“Không”, Archie, lắc đầu, ngồi nguyên trên bàn. “Cô ta cần phải tìm được tôi.”

“Đó chính xác là việc đối lập với điều cần phải xảy ra”, Claire nói.

“Cô có muốn bắt cô ta không?” Archie hỏi.

“Có thể giờ này cô ta đang trên đường bỏ chạy khỏi đất nước rồi”, Henry nói.

Điện thoại Archie đổ chuông. Anh lôi nó ra khỏi túi và nhìn vào đó. Số gọi đến là số lạ. “Không”, Archie nói, “cô ta không làm vậy đâu.”

“A lô?” Anh nói vào điện thoại.

Giọng Gretchen rù rì nói, “Chào cưng.”

Sự nhẹ nhõm quét qua anh như một làn sóng, gột sạch mọi bồn chồn lo lắng, cơn buồn nôn, nỗi sợ. Anh trượt xuống khỏi bàn và đứng trên sàn. Những ngón tay quanh điện thoại lạnh ngắt, nhưng cơ thể anh lại nóng bừng, gáy bỗng đổ mồ hôi. Rồi anh nhận ra, mình không sợ ả ta. Anh chỉ sợ không bao giờ được trông thấy ả nữa.

“Rất mừng được nghe giọng cô”, anh nói.