CHƯƠNG 21
Archie cố bỏ qua mọi người trong phòng, để tập trung vào chiếc điện thoại đang ấn lên một bên mặt anh, chỉ tập trung vào Gretchen. Anh ý thức rõ bàn tay Claire đặt trên vai mình. Anh có thể trông thấy Susan Ward đang mở sổ và đặt bút trên đó. Anh có thể thấy Henry đang gọi điện, yêu cầu lần theo dấu điện thoại di động. Họ sẽ cần hai phút để lần theo cuộc gọi, nếu ả đang gọi từ một máy bàn và không cần phải lôi nhà mạng di động vào cuộc. Archie nhìn đồng hồ và bắt đầu đếm.
Lúc ấy là 10 giờ 46 phút sáng.
“Bọn họ đã đưa anh vào vòng bảo vệ chưa thế?” Gretchen hỏi.
Archie nuốt mạnh. “Gretchen, cô phải tự thú đi.”
Anh gần như nghe tiếng ả mỉm cười qua điện thoại. “Anh sẽ nhớ em, phải không? Như em đã nhớ anh.” Giọng ả trở nên lạnh băng. “Suốt những ngày Chủ nhật anh tránh mặt ấy.”
“Tôi sẽ tới thăm cô”, Archie nói. Bụng anh sôi lên, đầu phát đau. “Tôi muốn. Cô biết là thế mà.”
“Toàn lời hứa sáo rỗng.”
Archie vẫn có thể thấy Henry trên điện thoại. Anh phải giữ ả nói chuyện. Anh lần tìm hộp thuốc trong túi quần và lấy ra bốn viên, nhét vào miệng. Claire đưa anh cốc nước trên bàn, và anh nuốt trôi chúng. “Cô đã giả mạo vụ bị cưỡng bức à?” Anh hỏi Gretchen.
“Không”, ả nói. “Em chỉ cho gã thấy gã có khả năng làm được gì thôi.”
Tâm trí Archie quay lại với hình trái tim vẽ trên tấm gương trong phòng tắm nhà tù. “Cô đã giết anh ta?” Anh hỏi. Anh đưa lại cốc nước cho Claire và cô đặt lại nó lên bàn, cạnh bức ảnh của Heather Gerber. 10 giờ 47 phút.
“Có quan trọng không?”
Đây chỉ là khởi đầu, Archie biết. Nếu Gretchen thoát ra, sự thảm sát mới chỉ bắt đầu thôi. “Phó cảnh sát trưởng bị mất tích nữa?”
“Chết. Chết. Chết.”
“Tự thú đi”, Archie nói. Anh ấn ngón tay lên thái dương bên phải, cố làm chậm mạch đập đang lao vào da mình. Susan đang ghi chép tất cả mọi thứ vào sổ. Anh không quan tâm. “Tôi sẽ làm bất kì việc gì cô muốn”, anh nói.
“Anh biết em muốn gì mà.” Ả để điều đó lơ lửng trong không khí giữa họ.
“Nói tôi nghe đi”, anh bảo.
“Em muốn anh”, ả nói. “Em đã luôn luôn muốn anh.”
Mạch máu ấm dưới ngón tay anh đập nhanh hơn. Anh ấn vào nó mạnh hơn. “Tôi không thể.”
“Em thích nói chuyện suốt ngày, cưng ạ. Nhưng em phải đi. Sắp đến giờ nghỉ giải lao buổi sáng rồi.”
10 giờ 48 phút sáng. Archie ngước lên. Henry đang gọi điện và Archie theo dõi khi mặt anh ấy đỏ bừng lên. Họ đã có một địa chỉ. Henry cúp máy và bấm một số khác vào điện thoại và bắt đầu nói. “Tôi là Thanh tra Henry Sobol của Sở cảnh sát Portland. Ông có quy trình phong tỏa không? Được rồi. Tôi cần ông phong tỏa trường học.”
Archie quay lại chú ý tới điện thoại của mình. “Gretchen?” Anh hỏi. “Cô đang ở đâu?”
Anh có thể nghe tiếng Henry nói tiếp, giọng ra lệnh, khẩn cấp. “Chúng tôi có lí do để tin rằng Ben và Sara Sheridan đang gặp nguy hiểm. Ông có biết Gretchen Lowell là ai không? Chúng tôi tin rằng cô ta có thể đang ở trong tòa nhà của ông.”
Archie cảm thấy mất kết nối với cơ thể mình. Anh không biết liệu những viên thuốc đã phát tác, hay chỉ là do anh bị sốc. Nhưng một sự tê liệt yên bình đã chạm vào não, khiến đầu anh tối sầm và nặng nề. Chuyện này chẳng có nghĩa lí gì cả. Gretchen không thể thoát được. Chuyện này không thể xảy ra được.
Anh vẫn có thể nghe thấy Henry. “Cô ta rất nguy hiểm, và tôi không biết nói sao cho khỏi. Đừng tiếp cận cô ta. Chỉ khóa trái mọi phòng học lại thôi. Không ai được đến gần bất kì đứa trẻ nào. Tôi đang điều cảnh sát đến. Hiểu chưa? Tốt lắm.”
“Gretchen?” Archie lại nói. Cơn tê liệt đã yên, lí lẽ ào trở lại. Bàn tay anh nắm chặt điện thoại.
“Em chỉ quan tâm đến chúng”, ả nói ngọt ngào, “vì chúng nhắc em nhớ đến anh.” Và rồi, anh nghe thấy nó qua điện thoại. Năm hồi chuông trường học kéo hai lần. Tín hiệu phong tỏa. Ả đang ở trường của các con anh. Ả sẽ giết chúng. Ả sắp sửa giết nốt điều cuối cùng còn quan trọng.
“Tạm biệt, anh yêu”, ả rủ rỉ và điện thoại tắt ngóm.
Susan thấy điện thoại rơi khỏi tay Archie. Nó phát sáng và nảy một lần trên thảm trước khi nằm nghiêng, đèn màn hình LCD màu xanh còn sáng một lát mới tắt. Căn phòng bốc mùi bãi nôn. Dường như không có ai ngoài Susan chú ý đến.
Archie đứng dậy.
Cô biết Gretchen chính là người đã gọi. Cô đã nghe thấy Henry gọi cho trường học nơi các con Archie đang học. Cô đã kết nối sự việc với nhau. Dù báo chí có bị bưng bít thông tin hay không, cô cũng sẽ theo đuổi câu chuyện này. Với tấm bằng thạc sĩ môn viết văn sáng tạo. Năm năm học trường báo chí. Vậy mà câu hỏi duy nhất cô bật ra được chỉ là, “Đang có chuyện gì vậy?”
Henry đi bốn bước tới chỗ Archie và đặt hai bàn tay to lớn lên hai bên cánh tay Archie. Đầu gối anh đang nhũn ra và trong một giây Susan cảm tưởng như Henry là thứ duy nhất giữ cho Archie đứng thẳng. “Tôi đã cử các đội đến trường rồi”, Henry bảo Archie.
“Tôi phải đến đó”, Archie nói. “Tôi phải đến đó ngay bây giờ.”
Dường như Henry đang lung lay, rồi anh ấy nói, “Được rồi.”
Susan đóng sổ lại và bước tới. “Tôi cũng đi”, cô nói.
Henry thậm chí không do dự. “Không”, anh ấy bảo.
Susan sẽ không chấp nhận câu trả lời ấy. Cô vẫy vẫy cuốn sổ. “Chuyện bí mật với báo chí của anh tiêu rồi”, cô nói. “Anh đã đóng cửa một trường học. Mọi chiếc xe tin tức trong thành phố đều đang trên đường đến đó rồi. Họ đã bắt đầu quay trực tiếp ấy chứ. Tôi là cơ hội tốt nhất của anh để kiểm soát câu chuyện. Ngay lúc này, tất cả những gì anh có là sự kích động. Đó có phải điều anh muốn không?” Cô hỏi. “Một cơn kích động?”
Giọng Henry chùng xuống. “Tôi muốn bắt cô ta trước khi cô ta kịp giết thêm ai đó”, anh nói.
Susan hạ cuốn sổ và nhìn xoáy vào mắt anh. “Tôi có thể giúp anh làm việc đó.”
Claire nói, “Cô ấy có thể đi cùng tôi.”
Henry thụp xuống trước mặt Archie, nhặt chiếc điện thoại bị rơi, đứng dậy và đưa nó cho anh. Archie cầm lấy và nhìn Henry, gật đầu.
Henry quay sang Susan. Anh nheo mắt và quệt chút mồ hôi khỏi trán bằng lòng bàn tay. Susan nếm được vị nôn trong khoang miệng.
“Đừng để bị bắn”, Henry nói.