CHƯƠNG 22
Trường Tiểu học William Clark nằm cách ngôi nhà 2,2 ki-lô-mét. Archie đã từng bắn cây số cho quãng đường. Ben khăng khăng đòi như vậy. Chuyện đó có liên quan đến cuộc cá cược của nó với một người bạn sống gần trường hơn. 2,2 ki-lô-mét. Dường như nó còn xa hơn thế. Nếu đi bộ, bạn sẽ mất 20 phút. Lái xe vào buổi sáng hết 8 phút. 6 phút vào buổi chiều khi giao thông thoáng hơn. Cùng với đèn hiệu và còi hụ, họ mất 4 phút. Đó là những gì mà đèn và còi mua được cho bạn: vỏn vẹn 2 phút. 120 giây.
Nó có thể tạo nên sự khác biệt.
Archie biết quy tắc đóng cửa một trường học. Các học sinh sẽ được hướng dẫn ở nguyên trong lớp. Đẩy các bàn học vào trung tâm phòng và tránh xa cửa sổ. Các hành lang được dẹp sạch. Để kiểm soát tiếp cận, mọi cánh cửa sẽ bị khóa, chỉ trừ cửa trước. Các giáo viên sẽ tắt đèn phòng học và hướng dẫn học sinh bò bằng tứ chi. Chỉ là một ngày giáo dục cộng đồng khác. Nó sẽ khiến chu trình né và trốn có vẻ là lạ.
Archie tưởng tượng ra Ben và Sara ở phòng học của mỗi đứa, sợ chết khiếp và anh ghét chính mình. Điện thoại reo và anh bật máy, tim chùng xuống một chút khi trông thấy số gọi đến. Anh đã hi vọng đó là Gretchen.
Debbie gọi.
“Em có an toàn không?” Anh hỏi.
“Em đang ở trong văn phòng của anh”, cô nói, giọng cứng rắn. “Anh đến trường chưa?”
Anh liếc ra ngoài cửa sổ. Một tấm bảng báo khu vực trường học cảnh cáo các lái xe phải giảm tốc độ xuống 32 ki-lô-mét trên giờ. Henry lờ tịt nó đi. “Sắp.”
“Anh bảo vệ các con nhé, Archie”, Debbie nói, nghẹn ngào từng chữ. “Anh sẽ giết cô ta.” Giọng cô thì thào tuyệt vọng. “Hứa với em.”
“Anh sẽ bảo vệ con”, Archie nói.
“Giết cô ta”, Debbie cầu xin.
Chiếc ô tô phanh kít lại, lao lên vỉa hè phía trước trường học. Tám chiếc xe tuần tra đã có mặt ở đó, đèn vẫn bật, còi hiệu im ắng lạ thường. “Bọn anh đến rồi”, Archie nói. Ngôi trường xây từ những năm chín mươi là một cấu trúc hiện đại bằng gạch và kính, chỉ có một tầng và trông giống một trường cao đẳng nhỏ hơn là trường tiểu học. Nơi này là một quận ngoại ô ưu tú, một nơi tị nạn cho các phụ huynh bỏ chạy khỏi những trường học đậm mùi tiền ở Portland. Một lựa chọn thay thế an toàn, đáng thèm muốn.
Cho đến ngày hôm nay.
Archie gập điện thoại và mở bao súng. Henry đã ra khỏi xe, giơ phù hiệu ra và bắn các mệnh lệnh, gào lên với các cảnh sát mặc đồng phục để xông vào trường. Archie gạt chốt an toàn trên súng và ra khỏi xe. Adrenaline [13] làm các viên thuốc phát tác nhanh hơn, và Archie đã cảm nhận cơn râm ran do codeine mang đến chỗ vai và cánh tay anh.
Vừa đúng lúc. Anh nghĩ.