← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 23

Archie không nhớ mình có mặc áo chống đạn lấy từ trong cốp xe, nhưng hẳn là anh có mặc, vì cả anh lẫn Henry đều đang mang chúng khi họ đi về phía trường. Anh thường không thích cảm giác bộ áo này mang lại, trọng lượng của nó trì xuống lồng ngực đau đớn của anh, nhưng hôm nay anh không để ý nữa.

Trong chu trình phong tỏa một trường học, cảnh sát sẽ bảo vệ các tòa nhà. Họ không xông vào bên trong trước khi thủ phạm trong diện nghi vấn được xác định và đánh giá tình hình. Theo định nghĩa, các trường học thường có vài trăm con tin tiềm năng và bạn không muốn lũ trẻ bị bắn chỉ vì vội vàng. Tất nhiên, các chu trình đều giả định tay súng điên là một trong số lũ trẻ. Bọn trẻ rất khó đoán. Trẻ con mang súng thì lại càng cực kì khó đoán. Và không ai muốn phải bắn một đứa trẻ, kể cả đứa cầm súng. Do đó, bảo vệ, đánh giá, và chờ.

Các chu trình đều không tính đến Gretchen Lowell. Ả rất dễ đoán. Ả sẽ giết người cho đến khi có ai đó ngăn lại.

“Chúng ta đi vào thôi”, Archie nói.

“Ừ”, Henry bảo.

Các cảnh sát tuần tra đáp lại cuộc gọi ở Hillsboro đã liên lạc với ai đó ở văn phòng điều hành. Bà ta sợ hãi nhưng bình tĩnh. Trường học yên ắng. Chu trình phong tỏa đã được thực thi.

Một tấm biển trên cánh cửa chính ghi:

Giáo dục không phải là việc lấp đầy một chiếc thùng, mà là thắp sáng một ngọn lửa.

“Yeats”, Archie nói

“Cái gì?” Henry hỏi.

“Không có gì.”

Họ rút súng ra, đi vào trường, theo sau là sáu cảnh sát ngoại ô bồn chồn và bất an.

Cánh cửa chính mở ra một hành lang trải thảm rộng rãi. Một chú hổ giấy bằng kích thước thật, vật biểu trưng của trường, trong tư thế chạy, đối diện cánh cửa. Nó được sơn màu đỏ tía với những sọc cam. Một tấm biển kế bên ghi: Đừng trèo lên tớ.

Archie đã tới ngôi trường này vài trăm lần. Ben học lớp hai. Sara lớp một. Cả hai đều từng học mẫu giáo ở đây. Đã có những buổi họp phụ huynh, chương trình biểu diễn nghệ thuật, gây quỹ và họp PTA [14] , các trận bóng rổ và những lần đưa đón con.

Đó là một lời nói dối.

Debbie đã đến trường này vài trăm lần. Bản chất công việc của Archie khiến anh luôn bận ở chỗ khác. Anh phải làm việc từ sáng sớm và ở lại muộn, nên Debbie là người đưa con đi học. Debbie đón chúng về. Debbie tới các buổi họp PTA. Archie đã cố gắng. Anh dự những sự kiện nhiều hết mức có thể. Anh không bao giờ bỏ lỡ một buổi họp phụ huynh nào. Nhưng anh đã không cố gắng đủ nhiều. Bây giờ anh tự hứa với mình là sẽ cố gắng hơn nữa. Nếu bọn trẻ vẫn còn sống, anh sẽ cố gắng hơn nữa.

“Ben ở phòng số 6”, Archie bảo Henry. “Lối kia.” Anh chỉ qua con hổ. “Cuối hành lang. Tôi sẽ đón Sara.” Anh quay sang các cảnh sát tuần tra. “Còn các cậu di chuyển theo cặp, bao quát càng nhiều phần ngôi trường càng tốt.”

Các cảnh sát đứng bất động một lát, nhìn nhau. Người phụ nữ duy nhất trong số họ hắng giọng. Cô ấy còn trẻ. Có thể mới làm cảnh sát một, hai năm. “Chúng tôi nên làm gì nếu tìm thấy cô ta?” Cô cảnh sát hỏi.

“Bắn cô ta”, Henry nói.

“Không”, Archie nói ngay. “Cô ta rất nguy hiểm. Đừng đối mặt. Nếu trông thấy cô ta, các anh chị hãy báo cho tôi.” Anh chạm vào chiếc bộ đàm ở hông.

Henry ra hiệu bằng tay với hai cảnh sát, cô gái và một người đàn ông trung niên mà tuổi tác đã nói lên sự thiếu tham vọng. “Hai người đi cùng anh ấy”, Henry nói. “Và nếu thấy cô ta thì cứ bắn.”

Họ chia nhau ra và Archie dẫn đội quân nhỏ đi khỏi con hổ đang nhoẻn cười, xuống hành lang ở hướng ngược lại với hướng Henry đang chạy tới phòng học của Ben. Sara học ở phòng số 2. Nó không xa lắm. Ngay sau bức tường trưng bày tranh 3D bằng giấy có cảnh bóng đá bãi biển, những chiếc thuyền buồm và mặt trời. Họ tới cửa phòng học của Sara. Đằng sau đó Archie có thể trông thấy bầu nước uống cỡ một pint [15] dựa vào tường. Một chiếc ba lô Người nhện nằm vất vưởng trên sàn nhà ngay bên cạnh.

Chúa ơi, sao im ắng thế này!

Archie thử nắm đấm cửa. Nó bị khóa. Anh gõ hai lần lên cánh cửa bằng nắm đấm. “Cảnh sát đây”, anh nói, giọng anh làm náo động không gian yên ắng. “Tôi cần thầy cô mở cửa.”

Anh nghe tiếng chuyển động bên trong và cửa mở ra. Bà Hardy, giáo viên lớp một của Sara, đang đứng ở cửa. Bà đã dạy học ba mươi năm và mái tóc đỏ của bà gần đây bắt đầu nhạt dần thành màu xám. Bà đang kẹp chặt cuốn Green Eggs and Ham [16] vào áo len của mình.

Archie hạ súng xuống nhưng vẫn giữ nguyên ngón tay trên chốt an toàn của cò súng. Trọng tâm cơ thể anh chuyển tới hai gót chân. Anh thả lỏng. Họ đã dạy anh điều đó. Giữ hơi thở đều đặn. Nếu bạn thư giãn, bạn sẽ bắn tốt hơn. Có một khoảnh khắc, khi hai phần ba dung tích phổi của bạn đã được thở ra hết, lúc ấy bạn ở vào thế vững vàng nhất. Nó được gọi là “điểm dừng hô hấp tự nhiên”. Trong một nhịp thở thông thường, bạn sẽ có khoảng thời gian chừng hai đến ba giây, nhưng nó cũng có thể kéo dài tới tám giây để cho phép bạn ngắm và bóp cò trước khi việc thiếu oxy bắt đầu ảnh hưởng tới việc ngắm bắn.

Nếu bạn thở đủ chậm. Nếu bạn không nghĩ về những đứa con của mình. Nếu bạn thư giãn.

“Tôi là Thanh tra Sheridan”, Archie nói, nhìn ra sau bà giáo. “Con gái tôi, Sara, con bé đâu ạ?”

“Tôi biết anh là ai, anh Sheridan”, Bà Hardy nói. Bà bước sang bên và bật đèn trong lớp lên, Archie có thể trông thấy lũ trẻ đang ngồi thành vòng tròn ở trung tâm phòng học. Chúng đều bất động, mắt nhìn anh, mặt trắng bệch.

Archie không thấy Sara. Anh bước sâu hơn vào trong phòng, đi về phía lũ trẻ. “Sara?” Anh gọi. Nỗi hoảng loạn mà anh đang phải kìm nén bùng lên. Tim anh đập mạnh. Anh cảm thấy nhiệt lượng dâng lên dưới da mình. Cổ họng anh nghẹn lại. Anh bước thêm một bước về phía lũ trẻ.

Giữ cơ thể thả lỏng.

Anh cảm nhận bàn tay của bà Hardy trên khuỷu tay mình, ngăn anh lại. “Ông hiệu trưởng đã đến và đón cô bé đi”, bà ta nói. “Để giữ an toàn cho cô bé.”

Archie thở hổn hển, một tiếng thở hắt ra nhẹ nhõm suýt làm anh gập người lại.

Bà Hardy siết tay trên cánh tay anh. “Anh đang làm lũ trẻ sợ đấy, anh Sheridan”, bà nói.

Lúc ấy anh mới nhìn thấy chính mình. Áo chống đạn. Vũ khí. Các cảnh sát mặc đồng phục đứng ở cửa. Bạn học của con gái anh đang im lặng nhìn anh chằm chằm, một vài cái môi dưới bắt đầu run run. Chúng không sợ vụ phong tỏa. Hay Gretchen Lowell.

Chúng sợ anh.

Anh hạ khẩu súng xuống.

“Đã có ai khác tới đây chưa?” Anh hỏi bà giáo. “Một phụ nữ tóc vàng?” Archie tìm một vài từ nào khác để mô tả nhưng không nghĩ ra được gì. “Xinh đẹp?”

“Chưa”, bà nói.

Archie bước lùi ra cửa. “Tôi xin lỗi”, anh nói một cách ngốc nghếch.

Một cậu bé mặc áo len Elmo bước tới. Nó đưa tay ra. “Cháu cầm súng của chú được không ạ?” Nó hỏi.

Chúa ơi! Archie nghĩ. “Không sao đâu”, anh bảo. “Không sao đâu, các cháu. Chú rất tiếc.”

Các cảnh sát tuần tra đi theo anh trở lại hành lang, nơi Archie lập tức lột áo ra và để nó rơi trên sàn. Nó rơi xuống thảm với một tiếng thịch.

“Anh đang làm gì đấy?” Một cảnh sát lớn tuổi hơn hỏi.

“Đây là trường học”, Archie nói. “Chúng ta đang ở trong một ngôi trường đấy, vì Chúa.”

Henry vòng lại ở góc cua với khẩu súng đã rút sẵn. Mắt anh đảo quanh, lướt khắp hành lang; cái đầu cạo nhẵn bóng nhẫy mồ hôi. “Hiệu trưởng đã tới đón Ben”, anh bảo.

“Cả Sara nữa”, Archie nói. “Văn phòng ở hướng này.” Archie đút súng vào bao và quay sang các cảnh sát khác. “Cất súng của các anh chị đi. Đi tới từng cửa một.” Họ nhìn anh, không hiểu. “Làm cho bọn nhỏ bình tĩnh lại.”

Người cảnh sát già hơn nhìn sang nữ cảnh sát. “Nhưng lỡ như Mỹ nhân đoạt mạng vẫn còn ở đây?” Anh ta nói.

“Cô ta muốn tôi”, Archie giải thích. “Hoặc con tôi.” Anh lùa một bàn tay vào tóc. “Đi đi.”

Archie bắt đầu chạy về phía văn phòng Hiệu trưởng, Henry chỉ đi sau một bước. “Cô ta đang chơi chúng ta”, Henry nói trong lúc họ chạy. “Toàn bộ vụ này. Không đúng gì hết.”

Có một tấm poster hình chú ếch trên cánh cửa văn phòng điều hành với khẩu hiệu: Nhảy vào học hành (Leap Into Learning). Archie đập nắm đấm vào mặt con ếch ba lần. “Cảnh sát đây”, anh nói. “Tôi cần thầy mở cửa.”

Cánh cửa mở ra và thư kí văn phòng xuất hiện, mắt bà ta mở lớn dưới cặp kính dày cộp.

“Ben và Sara Sheridan?” Archie hỏi.

Bà ta nghiêng đầu về phía cánh cửa có đề Hiệu trưởng.

Archie chạy tới cánh cửa đó đúng lúc nó mở ra. Archie mới gặp thầy Hiệu trưởng Hill một lần duy nhất, trong một buổi gây quỹ. Anh ta là người da đen khoảng ngoài bốn mươi. Anh ta có bằng thạc sĩ giáo dục. Hội đồng nhà trường đã thuê anh ta từ Philadelphia đến, và tất cả mọi người đều háo hức vì anh ta từng chơi một năm trong một đội bóng chày nhà nghề lớn. Anh ta đến bên cửa cùng chiếc gậy gỗ nặng trịch một bên tay. Cánh tay kia anh ta đang ôm quanh vai con gái của Archie. Ben đứng cạnh con bé.

Archie quỳ sụp hai đầu gối và cả Ben lẫn Sara đều chạy tới chỗ anh, anh ôm các con vào lòng.

“Có chuyện quái quỷ gì thế?” Hiệu trưởng Hill hỏi, hạ đầu cây gậy xuống thảm.

Archie ôm chặt hai con, hít hà mùi hương trên tóc chúng, nếm vị trên da chúng bằng những nụ hôn. “Ổn rồi”, anh bảo chúng. “Giờ thì ổn rồi. Bố hứa.”

Từ khóe mắt mình, anh thấy chiếc gậy rơi xuống thảm và anh ngước lên thấy thầy Hiệu trưởng Hill đang giơ cả hai tay và lùi lại một bước, mắt anh ta tập trung ra sau Archie.

Archie nghe thấy tiếng súng một giây trước khi cảm nhận nó ấn vào gáy mình. Một tiếng click đanh gọn của kim loại. Tiếng ai đó kéo chốt an toàn trên một khẩu bán tự động.

“Thả lũ trẻ ra”, một giọng nói ra lệnh. “Ngay bây giờ.”