← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 24

Mặt trời mang lại cảm giác thật dễ chịu.

Susan nhận ra rằng giờ này mà cô còn để ý đến chuyện đó thì thật nực cười. Nhưng đó là một đặc điểm của Oregon; trời mưa hầu như quanh năm, nên mỗi khi mặt trời ló ra, bạn để ý thấy ngay. Gretchen Lowell đang trốn thoát. Lũ trẻ nhà Archie Sheridan gặp nguy hiểm. Vậy mà cô vẫn có một vài giây phút nắng ấm.

Nói vậy không có nghĩa là cô sẽ làm được gì. Cảnh sát đã bao vây cả ngôi trường. Susan đếm được năm chiếc xe cứu hỏa. Sao, họ nghĩ ngôi trường này sẽ cháy bùng lên chắc?

Susan không thấy Claire đâu. Cô ấy đã bỏ Susan lại trong xe ngay khi họ tới nơi, và Susan không thể lại gần trường học hơn mà không có cảnh sát hộ tống. Vậy là cô ở đây, phóng viên đầu tiên tới hiện trường, vậy mà cô không những không thể lại gần, lại còn quên cả bút nữa.

Thế nên cô ngồi trên cốp xe của chiếc Festiva của Claire, viết láu vài ghi chép bằng chiếc bút chì kẻ mí mắt hiệu Chanel kohl. Chắc nó là dụng cụ viết đắt tiền nhất cô từng dùng. Vầng dương buổi sáng như một lòng đỏ trứng gà khổng lồ. Câu này hay. Cô viết nó xuống, “lòng đỏ trứng gà”. Gạch chân.

Cô nheo mắt nhìn vào trong trường. Đội SWAT [17] đã vội lao vào 5 phút trước đó. Họ đã vào được một lúc. 5 phút, khi bạn đang theo dõi một ngôi nhà là khoảng thời gian dài. Susan cảm thấy bụng mình thắt lại lo lắng. Cô trông thấy một người đàn ông to béo trong bộ đồng phục của Sở cảnh sát Hillsboro đi qua ở bên kia vòng bảo vệ, và cô tụt xuống từ nắp ca-pô cùng cuốn sổ tay.

“Anh ơi!” Cô gọi. “Susan Ward. Tờ Người đưa tin. Có chuyện gì trong kia thế?”

Viên cảnh sát vội vã đi qua cô mà thậm chí không buồn ném lại cái nhìn khinh khi thường thấy.

Cánh truyền hình bắt đầu xuất hiện. Charlene Wood của Kênh 8 đến đầu tiên, ào ra từ ghế hành khách của chiếc xe lấy tin, và bắt đầu sửa soạn để lên sóng trực tiếp. Cô ta cao ráo và mảnh khảnh với cặp chân trông như chân đàn piano, mái tóc đen luôn để kiểu mái lệch và xoăn nhẹ ngang vai. Tất cả mọi người đều yêu Charlene. Ian kể rằng cô ta từng hôn anh ta trong bữa tiệc KGW [18] nhưng Susan không tin.

Một thành viên đội SWAT chạy qua, mỗi tay cầm một bộ đàm.

“Susan Ward”, Susan hét lên với anh ta. “Tờ Người đưa tin. Anh có thể cho tôi biết có chuyện gì đang xảy ra trong đó không?”

Anh ta nhìn thẳng vào cô và bỏ đi về phía trung tâm chỉ huy mà Sở cảnh sát Hillsboro đã thiết lập ngay trước trường học.

Điện thoại đổ chuông. Cô liếc danh tính người gọi. Đó là Ian. Lần thứ tư trong vòng mười phút. Anh ta sẽ không vui vẻ gì.

“Có gì chưa?” Anh ta hỏi. “Chúng tôi cần một tin cập nhật đăng lên trang web.”

“Đội SWAT đã đến”, Susan nói. “Họ đang ở trong trường.”

“Tôi biết rồi”, Ian nói. “Charlene Wood đang lên sóng trực tiếp tin đó trên Kênh 8 rồi. Còn gì khác không?”

“Anh đùa tôi chắc”, Susan nói, liếc sang Charlene, người đã đang phát sóng trực tiếp ngay trước trung tâm điều hành, cặp chân đàn piano của cô ta đã xỏ vào đôi giày cao gót đen. “Cô ta vừa mới tới đây.”

“Chà, cô ta nẫng tay trên của cô rồi”, Ian nói. “Tìm cái gì đi. Tôi muốn có cập nhật trên web 10 phút một. Chúng tôi đã cử đội chụp ảnh lên đường rồi.”

“10 phút ư?” Susan hỏi.

“Cô có thể gọi điện về để đọc. Đừng bắt tôi phải chờ đấy. Chào mừng đến kỉ nguyên thông tin, cưng à.”

Có chuyện gì đó đang xảy ra trong trường. Susan cúp máy và sấn tới. Thêm nhiều cảnh sát nữa ùa vào trong. Cảnh sát Portland. Cảnh sát Hillsboro. Cảnh sát tiểu bang. FBI. Sao tất cả bọn họ đến đây nhanh thế?

Susan gí người sát vòng bảo vệ hiện trường mỏng manh bằng nhựa và cố ghi lại mọi thứ cô trông thấy. Vài phụ huynh đã đến và đứng khóc bên cạnh một nữ cảnh sát. Họ đều còn trẻ. Tầm tuổi Susan. Những giọt nước mắt lăn dài trên mặt một ông bố. Nhưng vợ anh ta thì điềm tĩnh, cứng rắn, cánh tay quàng quanh vai người đàn ông. Susan thấy tội cho họ. Cuộc sống ngoại ô của họ đang bị đe dọa như thế này. Cô biết mất đi một đứa con là cơn ác mộng kinh hoàng nhất của bậc làm cha mẹ. Cô không cùng cảnh ngộ, nhưng nỗi sợ hãi của họ lồ lộ đến mức trong một giây cô mừng vì mình không có con. Ít nhất thì cô không phải lâm vào cảnh bất lực nhường ấy.

Cô nghe thấy tiếng bọn trẻ trước khi kịp trông thấy chúng. Giọng chúng vang lên trong không khí như những chú chim. Và đột nhiên chúng đã ở kia, ào ra từ đằng sau tòa nhà, thành nhiều hàng, con trai - con gái, mỉm cười với hoạt động ấy. Cứ như một lần thực tập cứu hỏa vậy.

Cảnh sát đang sơ tán phía sau trường học. Đó là một dấu hiệu tốt đúng không? Susan tìm trong đám đông xem có thấy Archie không. Không thấy. Cô đã nhìn ảnh các con anh, và cũng không thấy chúng trong đám đông này.

Điện thoại cô lại reo. Chết tiệt, cô ước gì Ian để cô yên. Cô nghe máy.

Giọng mẹ cô nói, “Chào cưng.”

“Bliss”, Susan bực bội bảo. “Con đang làm việc.”

“Con có sô-cô-la từ Archie này.”

“Sao cơ ạ?” Susan hỏi, khẽ lắc lắc đầu để cố hiểu thông điệp của mẹ.

“Sô-cô-la. Với một tấm thiệp ghi là Archie Sheridan tặng.”

Susan cười khúc khích bất chấp bản thân, cô đưa tay lên che miệng. “Thật ấy ạ?”

Ông bố bà mẹ mà cô đang theo dõi hét lên. Chỉ một từ. “Max.” Một cậu bé nhìn lên từ chỗ sân trường và lao đến chỗ họ.

“Chúng nằm trong hộp hình trái tim đấy”, bà Bliss nói.

Cậu bé đã chạy đến chỗ bố mẹ và họ bế bổng nó lên, cả hai đều đang khóc. Bình thường Susan sẽ bám ngay một câu chuyện như thế. Bố mẹ và con cái đoàn tụ. Độc giả của Người đưa tin sẽ thích lắm. Tin tốt lành. Gia đình hạnh phúc. Thảm kịch được ngăn chặn.

Nhưng cuốn sổ của cô đã rơi khỏi tay cô và đang nằm trên mặt cỏ dưới chân.

Cô cố nói nhưng một cục nghẹn chặn ngay ngực cô. Cô ép mình hít một hơi và thử lại. “Mẹ không ăn viên sô-cô-la nào rồi chứ, Bliss?”

Không có tiếng trả lời.

“Mẹ?” Susan gọi.