CHƯƠNG 25
Archie giơ hai cánh tay thẳng lên trời rồi gập khuỷu tay lại và đan các ngón tay sau đầu. Ben và Sara tránh xa anh, run rẩy, mắt nhìn chằm chằm ra sau lưng anh, sợ chết khiếp. Một dòng nước tiểu làm chiếc quần đỏ của Sara sẫm lại. Má con bé đỏ bừng.
“Con xin lỗi bố”, con bé thì thào, mắt cắm xuống đất.
“Không sao”, Archie nói ngay trước khi bị đập mặt xuống sàn. Anh cảm thấy một bàn tay lớn đang gí mặt mình xuống thảm và một cánh tay ấn lên hai bả vai mình. Anh biết cách hành động này. Đó là một chiến thuật khống chế nghi phạm mà họ dạy bạn từ trường cảnh sát.
Đội SWAT Hillsboro.
“Chúng tôi là cảnh sát”, Archie nói.
“Phải, đồ đần”, anh nghe tiếng Henry nói. “Có thấy áo Kevlar [19] đây không?”
Một chiếc bộ đàm kêu lạch xạch. Còi hụ đang hú vang bên ngoài. Archie nghĩ mình nghe thấy ít nhất một chiếc trực thăng. Nếu Gretchen từng ở đây thì bây giờ ả cũng chạy xa rồi.
“Chết tiệt.”
Anh nghe một giọng khác nói.
“Nhìn quanh cổ tôi này”, Archie nói. Anh cảm thấy cánh tay trên lưng mình di chuyển và cổ anh nóng lên khi ai đó kéo sợi dây chuyền lồng thẻ của anh. Rồi cả cánh tay và bàn tay trên người anh đều được nhấc ra, Archie ngồi dậy.
Anh lập tức bò vài bước về phía Ben và Sara. Lần này chúng không chạy tới anh nữa. Sara co rúm trong chiếc quần ướt còn Ben thì ôm sát con bé vào lòng. Archie thôi không đi về phía con. Hiệu trưởng Hill quỳ xuống bên cạnh Sara và vòng một cánh tay ôm con bé. Con bé co rúm, vẫn còn dán mắt vào các sĩ quan SWAT.
Có tất cả năm người bọn họ trong văn phòng, đều mặc những bộ áo liền quần đen sì, đeo găng, bao súng đùi, đầu bịt kín và vũ khí sẵn sàng. Henry vừa mới đứng lên từ chỗ họ đã gí anh quỳ xuống. Anh tóm phù hiệu đeo quanh cổ mình lôi ra ngoài áo chống đạn và gí nó vào một trong các sĩ quan SWAT. “Cái qu…” Henry liếc sang chỗ Ben và Sara rồi đánh lạc hướng, “… quái gì đấy?”
“Xin lỗi hai anh.”
“Các anh tìm được cô ta không?” Henry hỏi. Họ đều biết “cô ta” là ám chỉ điều gì.
“Không. Chúng tôi đã kiểm soát gần hết trường học. Tôi không nghĩ cô ta ở đây.”
Archie quay lại với các con. Anh đưa một cánh tay ra để Sara nhào tới, nhưng Ben chỉ kéo con bé vào lòng chặt hơn. Hai bờ ngực nhỏ của chúng nhấp nhô, tiếng thở phát ra rõ ràng. Ben dùng mu bàn tay quệt mũi. “Bố đang làm em ấy sợ”, nó nói.
Archie hạ tay xuống và cảm thấy các con đang ngày càng rời xa anh. Gretchen sẽ không bao giờ giết chúng. Không, khi mà ả vẫn có thể dùng chúng để làm tổn thương anh. “Gretchen không có ở đây”, anh khẽ nói.
Người phụ nữ đằng sau quầy lễ tân, thư ký nhà trường, đưa một bàn tay run rẩy lên che miệng. “Cô ta nói cô ta là vợ anh.”
“Cái gì?” Archie quay lại hỏi.
Bà thư ký đã ngoài năm mươi tuổi. Mái tóc vàng của bà được uốn xoăn và bà đang mặc một chiếc áo choàng bên ngoài áo cổ lọ, như một đứa trẻ mẫu giáo lớn xác vậy. Bà đã làm thư ký ở đây từ lúc Archie có thể nhớ được, nhưng anh lại không biết tên bà. “Cô ta nói cô ta là vợ anh”, người phụ nữ kể tiếp. “Tôi biết anh đã ly dị với mẹ hai đứa nhỏ.” Bà chỉ mơ hồ về phía bọn trẻ, tay kia vẫn còn che miệng. “Cô ta nói cô ta là mẹ kế của chúng. Rằng chúng để quên bữa trưa. Cô ta xin gọi nhờ một cuộc điện thoại ở ngay đây. Tôi đang đi phô tô một ít giấy tờ nên không thể nghe được. Rồi trong lúc lộn xộn do cuộc phong tỏa, cô ta đã biến mất.” Bà nhìn hết cảnh sát này sang cảnh sát khác, rồi nhún vai buồn bã. “Cô ta mang một bộ tóc giả màu nâu ngắn. Tôi đã không nhận ra cô ta.” Rồi bà hạ bàn tay che miệng xuống và đưa lên chỉ vào đầu bên kia của chiếc bàn, nơi có hai hộp cơm trưa đặt cạnh nhau như cái chặn sách.
Archie đứng lên và đi về phía đó. Chúng đều làm bằng nhựa. Một hộp trang trí Dora - Người khám phá. Hộp kia trang trí hình Batman.
“Chúng ta có nên gọi đội phá bom không?” Một trong các chiến sĩ SWAT hỏi.
Archie phớt lờ anh ta, đưa tay lấy cái hộp Dora - Người khám phá và mở ra. Khi trông thấy thứ bên trong, bụng anh thắt lại, anh luống cuống lấy hộp còn lại và mở ra. Anh buộc mình phải cứng rắn, không để lũ trẻ nhìn thấy phản ứng của mình. Ngày hôm nay anh đã dọa chúng sợ thế là quá đủ rồi.
“Cái gì đấy?” Henry hỏi.
Hai chiếc hộp nhựa mở toang, miếng thịt tươi thẫm màu. Archie có thể ngửi thấy mùi tanh nồng vị đồng. Bây giờ anh đã biết chuyện gì xảy ra với nam cảnh sát bị mất tích rồi. Thằng ngốc tội nghiệp đã giúp Gretchen trốn thoát, thậm chí có khi còn mua cho ả hai hộp cơm trưa chết tiệt này.