CHƯƠNG 26
“Mẹ ơi?” Susan lại nói.
Một khoảng ngừng. “Có khi mẹ đã ăn một viên.”
Susan không thở nổi. “Mẹ”, cô nói bình tĩnh hết mức có thể. “Mẹ phải nôn ra.”
“Cái gì?”
“Nghe con này”, Susan nói to dần. “Mấy viên sô-cô-la ấy có độc. Mẹ phải tự nôn ra. Con sẽ cúp máy luôn và gọi 911.” Cô nhắm chặt mắt. “Hứa với con đi.”
“Nhưng mẹ không thấy chóng mặt.”
Chóng mặt ư, Susan nghĩ. Nhưng cô không nói ra. Cô mở mắt ra. “Bliss, hứa với con.”
“Được rồi”, bà Bliss dè dặt đồng ý.
Susan cúp máy và gọi 911. “Tôi nghĩ mẹ tôi đang bị đầu độc.” Cô đọc vội địa chỉ của bà Bliss. “Bà ấy đã ăn một viên. Tôi nghĩ Gretchen Lowell đã gửi số sô-cô-la độc cho tôi.”
“Vâng”, nhân viên trực 911 trả lời. Nghe cô ta có vẻ không tin lắm.
“Tôi không bị điên. Tôi là Susan Ward. Tôi viết bài cho tờ Người đưa tin. Làm ơn cử bác sĩ đến.”
Cô tắt máy và điên cuồng nhìn quanh. Lúc này đã có thêm nhiều đứa trẻ khác chạy ra khỏi trường. Các đội cảnh sát đều đang chạy vào. Có chuyện gì đó ở trong kia. Mọi thứ đều rối tung lên rồi.
Susan không quan tâm. “Tôi cần giúp đỡ”, cô kêu lên. “Ai giúp với.”
Cô chuồi bên dưới vòng ngăn cách và chạy vào trường.
“Mời đứng sau vòng”, cô nghe ai đó quát.
Susan cảm thấy những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên má cô. “Gretchen Lowell”, cô khóc. “Cô ta đã gửi sô-cô-la tới nhà tôi.” Cô điên cuồng nhìn quanh tìm ai đó, bất kì ai có thể giúp mình. Nhưng tất cả mọi người đều đang tập trung vào ngôi trường. “Mẹ tôi đã ăn một viên”, cô hét lên. “Tôi cần giúp đỡ.” Cô tìm Archie, Henry, ai đó mà cô biết. “Tôi cần Archie”, cô gào lên với một cảnh sát Hillsboro. “Archie đâu?” Viên cảnh sát nhìn lại cô vô cảm. “Làm ơn”, Susan cầu xin. Giờ cô đã chạy rồi. “Ai đó. Giúp tôi với.”
Claire Masland xuất hiện. Cô ấy đã có mặt ở đó trong tích tắc, không biết từ chốn nào, và vòng cánh tay quanh vai Susan.
“Susan?” Cô ấy hỏi. Cô ấy nắm hai bên vai cô, ngay khi đầu gối Susan bắt đầu nhũn ra. “Bình tĩnh lại. Kể cho tôi nghe có chuyện gì.”
Susan phải hít một hơi thật sâu mới nói được. “Mẹ tôi vừa gọi. Một chiếc hộp hình trái tim đựng sô-cô-la vừa gửi tới nhà, đề gửi cho tôi. Tấm thiệp nói chúng là của Archie. Mẹ tôi đã ăn một viên.” Cô tóm lấy vai Claire và nhìn xoáy vào, để cô ấy hiểu. “Archie không gửi sô-cô-la cho tôi đâu.”
“Mẹ cô ở nhà à?” Claire hỏi.
“Tôi đã bảo bà ấy nôn ra”, Susan nói. Việc ấy sẽ giúp ích. Đó là việc họ luôn bảo mọi người làm trên truyền hình. “Nhưng bà ấy sẽ không bao giờ làm như lời tôi nói đâu.”
Claire đưa một cái bộ đàm lên sát miệng. “Tôi cần cử một xe y tế tới… địa chỉ của cô là gì?” Susan đọc cho cô ấy. Claire lặp lại với bộ đàm. “Nữ, tuổi ngoài năm mươi. Có thể đã bị ngộ độc.” Cô ấy quay sang Susan. “Đi thôi.” Claire chỉ ngón tay vào một cảnh sát nam da trắng với mái tóc xù màu nâu vàng. “Anh kia”, cô gọi. “Art Garfunkel [20] .” Cô gào lên địa chỉ của bà Bliss với anh ta. “Đi theo tôi.”
Họ trèo vào chiếc Festiva của Claire và Claire bật còi hụ trên nóc xe lên. Sân trường đang đông chặt phụ huynh, cảnh sát, các xe cấp cứu và xe đưa tin, nhưng một khi tiếng còi đã vang lên, một làn đường đã được dọn sạch và Claire có thể lái xe ra khỏi đám hỗn loạn. Susan bấm số máy bàn của mẹ, nhưng điện thoại chỉ reo mãi không ngừng. Có thể bà Bliss đang bận nôn mửa. Có thể bà đã bất tỉnh trên sàn. Susan là mục tiêu. Nếu có bất kì chuyện gì xảy ra cho bà Bliss, đó đều là lỗi tại cô.
Cô để điện thoại đổ chuông mãi, giữ chặt nó bên tai, mắt nhắm nghiền để nó là giác quan duy nhất. Có lẽ mẹ cô sẽ nghe được; có thể bà sẽ biết cô đang trên đường về.
“Chúa ơi, tôi ngu quá. Tôi tưởng anh ấy gửi sô-cô-la cho tôi”, cô nói với Claire lúc đang giấu mặt. Cô dùng ống tay áo để quệt những giọt nước mắt trên má. Da cô ẩm ướt và lạnh. Cô muốn có mẹ. Cô mở mắt và nhìn sang Claire. Claire đang lèo lái trong làn xe tốc độ cao trên đường 205, phóng vụt qua những cửa hàng bán lẻ ô tô và trung tâm mua sắm, các công ty cầm cố. Súng của cô ấy vẫn đặt trên đùi. Có khi cô ấy biết bả tường, bắn vào mục tiêu và thay dầu xe ô tô cũng nên. “Cô có ai không?” Susan hỏi.
“Có”, Claire nói.
Ai cũng đều có người thân yêu. “Tất cả những gì tôi có là mẹ tôi”, Susan nói.
“Chúng ta sắp đến rồi, em gái”, Claire nói. “Tôi hứa đấy.”
Tiếng chuông ngừng lại. Trong một giây, Susan đã nghĩ là bà Bliss bắt máy, nhưng rồi tiếng tổng đài vang lên. “Số máy quý khách đang gọi hiện không liên lạc được…” Chó chết thật. Cô cúp máy. Ngay lúc đó, điện thoại di động đổ chuông và cô vồ lấy đưa lên tai, trông chờ nghe tiếng bà Bliss ở đầu dây kia.
“Đã mười phút rồi”, Ian nói. “Có gì chưa?”
“Không có gì cả”, Susan bảo.