← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 27

Archie ôm chặt Sara khi hai bố con ra khỏi văn phòng Hiệu trưởng. Henry bế Ben đi đằng sau họ. Tám thành viên của đội SWAT Hillsboro dàn hàng hai bên họ, mỗi bên bốn người. Vũ khí của họ đều nằm sẵn trên tay, ngón tay đặt ở cò súng, đầu gối hơi chùng. Archie biết Gretchen đã bỏ đi từ lâu, nhưng không ai muốn mạo hiểm. Họ đã sẵn sàng nổ súng. Archie có thể nghe thấy tiếng lũ trẻ từ các phòng học. Chúng đang hát. Có một bà già đã nuốt mất chú mèo. Tưởng tượng xem, nuốt mất chú mèo. Chắc có giáo viên nào đó đang cố giữ cho các học sinh của mình bận rộn. Giọng chúng cùng tiếng bước chân của cảnh sát là âm thanh duy nhất ở đây. Archie dụi đầu Sara lên vai anh. Mái tóc ướt nhẹp của con bé lạnh ngắt chạm vào cánh tay anh. Bà ta nuốt chú mèo để bắt con chim… Bà ta nuốt con chim để bắt con nhện. Chúng rúc rích nhúc nhích rỉnh rích trong bụng bà ta. Lúc đó anh cũng nghe thấy tiếng Sara, dù mắt vẫn còn nhắm chặt và ấn mặt vào áo sơ mi của anh. Con bé cũng đang hát. Bà ta nuốt chú nhện để bắt con ruồi. Cửa trước mở ra và họ bước ra ngoài ánh sáng.

Những chiếc xe cấp cứu đứng vòng quanh trường học. Xe cảnh sát, cứu thương, cứu hỏa. Đằng sau họ là xe đưa tin của truyền thông. Hai chiếc trực thăng ở trên đầu. Họ đã sơ tán hết phần sau tòa nhà và lũ trẻ đang đứng thành từng nhóm trước cửa trường. Rất nhiều phụ huynh đã đến nơi, nhưng hầu hết mới chỉ vừa được nghe nói đến vụ phong tỏa, rời nhiệm sở và vội vã lao đến trường cùng nỗi sợ hãi tồi tệ nhất nung nấu trong lồng ngực. Họ sẽ tới đây và tìm thấy con mình được an toàn. Họ sẽ ôm chúng trong tay và mang chúng về nhà, họ sẽ khóc nhẹ nhõm rồi sống tiếp.

Archie ghen tị với họ.

Jeff Heil, một thanh tra trong đội của Archie bước đến sau lưng anh, hướng dẫn họ đi về phía con phố. Heil có mái tóc sáng màu trong khi đồng sự của anh ta, Mike Flannigan tóc đen. Họ đều có khổ người trung bình và cái cằm vuông, nước da sáng. Archie gọi họ là “Hai cậu bé Hardy”.

Heil không nói gì cả. Anh ta chỉ dẫn đường bằng cái chạm nhẹ vào khuỷu tay Archie, giữ cùng nhịp bước với Archie đến mức cả hai gần như sát vào nhau. Anh nhận ra là Heil đang dùng cơ thể mình để che chắn cho anh cùng hai đứa con khỏi những chiếc máy quay của báo đài.

Archie nghe tiếng ngài Thị trưởng trước cả khi trông thấy. Buddy đang ra lệnh cho các cảnh sát tuần tra, bảo họ kéo lùi đám báo chí xuống. Chiếc cà vạt màu vàng của ông ta bay lật phật trên áo sơ mi trong lúc ông ta bước về phía Archie.

“Cậu có sao không?” Ông ta hỏi.

“Tôi muốn gặp Debbie”, Archie nói.

“Cô ấy ở trong xe”, Buddy nói. Ông ta đi cùng họ qua sân cỏ tới chỗ một chiếc Town màu đen mang biển thành phố. Đội SWAT di chuyển với họ. Từ xa xa Archie đã nghe được tiếng báo chí đang thét gọi tên mình. Anh ôm Sara chặt hơn nữa và liếc ra sau vào Henry và Ben. Mặt Ben trắng bệch, nhưng nó vẫn ngẩng cao đầu, mắt căng ra nhìn hoạt động đang bao quanh họ. Archie vẫn nghe tiếng Sara đang hát. Nhưng tôi không biết vì sao bà ta nuốt con ruồi ấy. Có lẽ bà sẽ chết.

Một người đàn ông Nhật Bản cao to mở cánh cửa sau của chiếc Town. Archie nhận ra ông ta là một phần trong đoàn vệ sĩ của ngài Thị trưởng.

Debbie nhảy khỏi xe, hai tay đưa lên môi. Khi cô trông thấy họ, cô òa khóc và hai bàn tay buông xuống, mở rộng. Sara lao từ Archie sang mẹ con bé, rơi vào vòng tay Debbie.

Debbie quỳ xuống và vòng tay ôm Sara để toàn bộ cơ thể hai mẹ con chạm nhau. Henry tháo cánh tay gầy nhẳng đầy tàn nhang của Ben đang bám quanh cổ anh và đặt thằng bé xuống đất. Debbie giang một tay ra cho nó và nó cũng rơi vào vòng ôm của họ.

Debbie ngước nhìn Archie. Mắt cô đỏ lừ còn mặt thì trắng bệch. “Anh bắt được cô ta không?” Cô hỏi.

“Anh rất tiếc”, Archie nói. Debbie nhắm mắt lại một giây rồi đưa lũ trẻ vào hàng ghế sau của chiếc xe cùng với mình. Archie quay sang Heil. “Hãy đảm bảo theo dõi toàn bộ đầu số của tôi”, anh bảo anh ta.

Heil liếc lại chỗ Henry.

“Đã làm thế ngay khi nghe nói cô ta thoát ra rồi”, Henry nói.

Tất nhiên là anh ta đã làm vậy. “Đúng rồi”, Archie nói. Anh trèo vào ghế sau. Sara đang ngồi trên đùi Debbie, Ben ngồi ở giữa. Ben đã nắm tay Sara và ủ trong cả hai bàn tay mình. Sara nhìn ra ngoài cánh cửa bằng kính màu vào đám máy quay của đài truyền hình.

“Chúng ta phải đi thôi”, Heil nói, trèo vào ghế trước.

Henry cúi xuống cánh cửa đang mở và nói với Archie. “Gretchen sẽ theo đuổi ai?” Anh hỏi.

Archie nghĩ một lát, cố giữ mình khách quan về mặt tình cảm với câu hỏi trên. “Debbie”, anh nói. “Hai đứa nhỏ. Bất kì ai có ý nghĩa gì đó với tôi.” Anh nhìn qua cả Henry vào đám xe cảnh sát, lũ trẻ, trường học. Không còn nhiều người anh cho phép bước vào cuộc đời mình. Nhưng Gretchen hiểu anh quá rõ để có thể linh cảm được họ là những ai. Anh còn làm việc đó trở nên dễ dàng hơn bằng cách đã đưa một người trong số họ tới gặp ả. Lúc này anh tìm kiếm Susan trong đám đông, nhờ mái tóc xanh nổi bật. Nhưng anh không trông thấy cô.

“Cô ấy đâu?” Anh hỏi Henry.

“Ai kia?” Henry hỏi lại.

“Susan”, Archie nói. “Tìm cô ấy đi. Đảm bảo là cô ấy không sao.”

Từ trong xe ô tô giọng Sara vang lên lí nhí. Không, tôi không biết vì sao bà ta nuốt con ruồi ấy. Con bé đang nhìn lên mẹ và mỉm cười, cặp má đỏ ửng rung rinh. “Mẹ nghĩ Gretchen xinh đẹp đúng không?” Nó hỏi.

Debbie ném cho Archie cái nhìn héo hắt rồi đặt đầu mình lên tay giống như lúc cô bị đau đầu. “Sara”, cô nói bình tĩnh. “Im đi.”