← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 28

“Con rất mừng vì mẹ không sao, Bliss”, Susan nói và xoay người ngược lại để đối diện với mẹ cô trong chiếc Crown Vic của Henry. Mẹ cô đã không nói năng gì nhiều từ lúc Henry đón họ ở bệnh viện. Susan và Claire đã về đến nhà cô sau chiếc xe cứu thương. Hóa ra những thứ có trong kẹo sô-cô-la chỉ là nguyên liệu của nó, không gì hơn. Động cơ của Gretchen là để khủng bố chứ không phải giết chóc.

“Mẹ ước gì chúng ta biết điều đó trước khi họ rửa ruột mẹ”, bà Bliss nói. “Bằng một cái ống. Trong sân nhà.” Bà giật một lọn tóc xoăn đã bị tẩy trắng. “Ngay trước mặt hàng xóm láng giềng.”

Susan nhìn ra ngoài cửa kính chắn gió và khoanh tay lại. “Có lẽ việc này sẽ dạy cho mẹ bài học không được mở thư tín của con”, cô nói.

Henry thở dài rõ to khi anh cho xe tiến vào mặt tiền của một tòa nhà gạch một trăm tuổi trong nhà văn hóa của trung tâm Portland. Cửa chính của tòa nhà nằm trong khung là các cây cột mang phong cách Corinthian và mái hiên xanh lá đậm có gắn huy hiệu màu trắng với các chữ cái AC.

“Anh đang đùa tôi đấy à”, Susan nói.

“Nơi này an toàn mà”, Henry nói lúc ra khỏi xe. Anh đi vòng lại và mở cửa cho Susan ra ngoài.

“Đây là Arlington”, Susan nói. “Nó là một câu lạc bộ xã giao cho các ông chủ tư bản.”

“Ngài Thị trưởng là thành viên”, Henry nói và mở cửa sau để bà Bliss có thể trèo ra ngoài.

“Tôi nghĩ tôi đã biểu tình chống lại nơi này”, bà nói lúc trèo ra khỏi xe và nhìn lên mặt tiền ốp gạch. “Họ vẫn còn bắt phụ nữ mặc váy trong này hả?”

Mặt Henry đanh lại. “Chúng tôi kiểm soát được người ra vào. Hai người sẽ được thoải mái.”

Susan vẫn còn ngồi trong xe. “Tôi sẽ không ở đây”, cô nói và khoanh tay lại.

Henry cúi xuống cạnh cô, kéo mạnh cánh tay trên. “Đây không phải trò đùa. Cô không nghĩ là cô ta sẽ không giết cô đấy chứ?”

“Hai lần phủ định rồi”, Susan nói. “Anh nên nói đơn giản thôi. “Cô ta sẽ giết cô. Trực tiếp. Đáng sợ.”

Henry lừ mắt với cô. “Archie lo cho cô. Cậu ấy sẽ bớt lo lắng nếu cô ở gần.” Anh xoa một tay lên cái đầu trọc. “Và việc đó cũng làm tôi bớt lo.”

“Archie đang ở đây ư?” Susan hỏi.

“Phải”, Henry nói.

Cô đưa tay lên và thả đai an toàn ra. “Sao anh không nói trước?”

Henry thở dài lần nữa và dẫn Susan cùng mẹ cô đi qua cánh cửa đôi bằng gỗ sồi của câu lạc bộ. Những tấm ván ốp chân tường và viền trần đều màu trắng, nhưng những bức tường ở đây lại được sơn một màu hồng cam nhạt phi lí, nước sơn đã được làm sần để tạo bề mặt. Một chiếc bàn chạm trổ bằng các vòng hoa đang tọa lạc ngay chính giữa tiền sảnh, bên dưới một giá đèn lớn bằng đồng bóng loáng. Một cầu thang rộng dẫn lên gác, các bậc trải thảm màu xanh lam. Chiếc lò sưởi trung tâm đã được sửa lại để chạy bằng ga và những tấm thảm phương Đông đã mòn chỉ. Susan từng nghe nói về câu lạc bộ Arlington, nhưng đây là lần đầu tiên cô vào hẳn bên trong. Nó gây thất vọng một chút.

Cô nhìn quanh tìm những nhà môi giới quyền lực, nhưng chỉ trông thấy mỗi một ông già ngồi trên sofa phía trước lò sưởi, đang đọc tờ Wall Street Journal bên dưới một bức tranh vẽ núi Hood treo trên tường trong một cái khung mạ vàng cũ.

Âm thanh duy nhất là tiếng nói chuyện xì xầm và tiếng dao thìa dĩa bạc va nhau trong nhà hàng trên gác.

Một người đàn ông gầy trơ xương xuất hiện từ sau quầy ở cuối phòng. Anh ta có mái tóc đen và mặc vest, chiếc cà vạt bị gắn vào sơ mi bằng một thanh kẹp bạc. Henry đưa phù hiệu cho anh ta xem. Người đàn ông vẫy tay. “Mời cất nó đi.” Anh ta thoáng liếc ông già đang đọc báo. “Các thành viên.”

Henry giật phù hiệu lại rồi cúi đầu về phía Susan và bà Bliss. “Đây là Susan Ward và mẹ cô ấy, bà Bliss Mountain.”

Bà Bliss vươn người về phía anh nhân viên. “Tên thật của tôi là Pitt”, bà giải thích.

Nhân viên câu lạc bộ liếc nhìn chiếc quần bó ống kiểu Ấn Độ của bà, đôi Crocs cao su màu đỏ, và bộ ngực thả rông bên dưới chiếc áo thun Nghi ngờ mọi sự đã ố vết nôn.

“Họ sẽ ở trên tầng 6”, Henry nói tiếp.

Mặt người đàn ông đông cứng lại trong một biểu cảm nửa tuyệt vọng, nửa chào đón. “Vâng, thưa anh. Chào bà, thưa bà. Mời đi lối này.”

“Tôi mới hai mươi tám”, Susan nói. “Và tôi còn độc thân. Nên anh không phải gọi tôi là ‘bà’ gì đâu.”

“À, vâng.” Trán anh ta nhăn lại trong lúc bấm nút gọi thang máy. “Cô sẽ vẫn là ‘quý bà’ trong lúc lưu lại đây cùng chúng tôi.”

Susan nheo mắt với Henry.