← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 29

Cơn đau ở hông Archie đã dồn dập đến nỗi anh gần như mặc kệ nó, giống như tiếng tích tắc của đồng hồ vậy. Gần như, sau đó anh sẽ hít thở, cơn đau lại bùng lên nhức nhối và anh phải gồng mình lên để khỏi nhăn nhó. Vậy là anh uống thêm thuốc. Anh biết việc này rất trớ trêu, chính những chất hóa học gây ra cơn đau của anh giờ lại là thứ duy nhất giúp anh thoát được nó trong chốc lát.

Họ được phân vào ở một phòng loại hai buồng. Nó được sơn màu vàng. Debbie thì gọi là màu quả bầu. Bây giờ cô đang ở cùng lũ trẻ, cho chúng đi ngủ trong hai chiếc giường đơn ở phòng ngủ màu vàng này. Cô cũng sợ. Và hơn hết, Archie biết cô đang tức giận.

“Anh có muốn xem tivi không?” Claire hỏi. Cô ấy đã đi thẳng từ bệnh viện đến đây và ngồi lại cả tiếng đồng hồ, giả vờ quan tâm đến cuốn sách về những chiếc cầu ở Portland mà cô ấy tìm được trong phòng.

“Cô không phải ở lại đây đâu”, Archie nói.

“Tôi ở đội bảo vệ anh mà”, Claire nói.

Ba xác chết trong công viên. Gretchen đã sổ lồng. Và người của anh thì mải bận bảo vệ anh, thay vì ra ngoài kia làm công việc của họ. “Có một cảnh sát mặc đồng phục trong sảnh rồi”, Archie nói.

Claire lật thêm một trang sách. “Tôi ghê gớm hơn cậu ta chứ. Anh có biết cầu Hawthorne được xây từ năm 1910 không?”

Có tiếng gõ cửa và Claire nhảy lên để ra mở cửa.

“Tôi đây”, cả hai người nghe thấy giọng Henry. Claire mở cửa và Henry bước vào, kéo theo một chiếc va li lớn. Anh đẩy cái va li vào sát tường và bóp vai.

“Anh lấy được hết không?” Archie hỏi. Anh và Henry đều hiểu ý anh muốn hỏi mấy viên thuốc.

“Tôi đã đóng gói vài bộ quần áo cho lũ trẻ, cho cậu và Debbie. Chúng tôi có thể lái xe cho một người nhà cậu qua đó trong vài ngày tới. Đồ vệ sinh cá nhân”, Henry nói thêm, “nằm ở ngăn ngoài.”

“Còn Susan?” Archie hỏi.

“Vừa ổn định cho cô ấy xong”, Henry nói. “Ở cùng bà mẹ.” Anh xoa vai thêm. “Mất năm chuyến mới vác được hết đống rác của họ lên gác.”

“Tin mới nhất là gì?” Archie hỏi.

Henry dựa vào bức tường màu vàng và khoanh tay. “Cuộc săn lùng thế kỉ. Cả năm cơ quan. Chúng ta. Cảnh sát bang. FBI. Bảo vệ bờ biển. An ninh quốc gia.”

“Anh đang phối hợp với bên Cục?” Archie hỏi.

“Sanchez.” Có vài chiếc hộp đồ ăn Thái mua mang về ăn dở dang trên bàn nước. “Pad-kee-mao [21] đấy à?” Henry hỏi Archie.

“Với đậu phụ”, Claire nói.

“Cô biết tôi thích gà”, Henry nói.

“Tôi gọi đồ cho tôi đấy chứ”, Claire nói.

“Tôi có nói là mình không ăn đâu”, Henry bảo. Anh cầm một hộp mì và một đôi đũa dùng rồi khoắng một gắp đầy. “Sanchez sẽ qua đây sau”, anh nói trong lúc nhai. “Cậu ta đang thiết lập mọi thứ ở thực địa. Ảnh cô ta được đăng đầy trên các phương tiện truyền thông rồi. Cả thế giới biết cô ta trông như thế nào. Chúng ta sẽ bắt được cô ta.”

“Còn thứ trong chiếc hộp?” Archie hỏi. Anh không thể ngắt bỏ hình ảnh trong hai chiếc hộp ăn trưa đẫm máu ấy.

Henry dùng tay chùi một ít mỡ dính lên ria mép. “Họ nghĩ nó là thi thể đàn ông”, anh nói.

Claire ngước lên từ cuốn sách. “Sao họ biết?”

“Tôi chỉ cố làm dịu căng thẳng thôi”, Henry bảo.

Archie trông thấy Claire bắn cho Henry một cú lườm.

Henry nhìn xuống sàn rồi ăn thêm một miếng. Lần này anh nuốt trước khi mở miệng nói. “Lũ trẻ sao rồi?” Anh hỏi Archie.

Đó là câu hỏi mà Archie không thể trả lời. Các con anh đã bám dính lấy Debbie suốt buổi chiều. Sara thậm chí còn không đi vào nhà vệ sinh nếu không có cô. Nhưng chúng gần như không nói chuyện gì với anh.

Archie hắng giọng. “Tôi cần quay lại làm việc”, anh nói. “Susan đã xác định được cô Jane Doe đầu tiên ở công viên là Molly Palmer.”

Henry vươn tới, đôi đũa vẫn để bên trên chiếc hộp giấy mua đồ mang về. “Chúa ơi.”

“Phải”, Archie nói và nhắm mắt lại, lấy tay bóp sống mũi. “Tạm thời giữ bí mật nhé.”

“Ai là Molly Palmer?” Claire hỏi.

Lại có tiếng gõ cửa, ba tiếng gõ dè dặt, cách nhau đều đặn. “Cảnh sát Bennett đây”, giọng nói cất lên.

Henry với tay ra mở cửa, cảnh sát Bennett ló đầu vào. Anh ta không còn bẩn bê bết như sau khi bị trượt chân xuống dưới con lạch trong hiện trường vụ Molly Palmer, nhưng vẫn mang biểu cảm hốt hoảng, lo lắng ấy. Anh ta nhìn sang Archie. “Susan Ward muốn gặp anh, thanh tra.”

“Coi như cô ấy đã được tuyên bố đi”, Archie nói.

Susan bước vào phòng Archie. Mái tóc xanh ngọc của cô ướt nhẹp và được chải ngược ra sau tai, khiến cô trông trẻ hơn nhiều. Cô đang mặc chiếc quần nỉ và áo nỉ trường đại học Oregon, kéo theo một cái hộp lớn.

“Cô và mẹ cô ổn chứ?” Archie hỏi.

Susan không trả lời. Cô chỉ mang chiếc hộp tới và đặt nó lên bàn trước mặt Archie.

“Cái gì đấy?” Archie hỏi.

“Toàn bộ ghi chép và băng ghi âm của tôi về vụ Castle”, Susan nói. “Ai đó đã giết ông ta. Ai đó đã giết ông ta cùng với Parker. Và cả Molly. Và có khi cả người phụ nữ tóc vàng trong công viên kia nữa.” Cô nhìn quanh căn phòng, rồi nhìn cả ba cảnh sát. “Hãy tìm ra đó là kẻ nào.”