CHƯƠNG 30
Hai giờ sáng, Henry và Claire mới chịu về nhà. Câu lạc bộ Arlington vào ban ngày rất yên tĩnh. Ban đêm nơi này không khác gì hầm mộ. Archie đang xem nội dung chiếc hộp của Susan. Trong đó là những đĩa CD ghi lại các cuộc phỏng vấn mà Susan thực hiện với Molly Palmer, những người quen biết cô ta hồi còn là thiếu niên, và một nhóm người có liên quan đến vụ án, bao gồm cả các cựu nhân viên và nhân viên hiện nay của Thượng nghị sĩ, thậm chí cả ngài Thị trưởng. Câu chuyện của Susan sẽ lớn lắm đây. Và rất nhiều người biết là nó đang được tiến hành.
Archie ngăn một trong các cuộc ghi âm trên máy laptop trong lúc lật giở qua mười hai cuốn sổ ghi chép mà Susan kẹp vào trong hộp. Chữ viết tay của cô gần như không đọc nổi, thi thoảng lại còn bị các dòng ghi chú món ăn gọi về đêm đó xen vào, hoặc tên các ban nhạc mà cô muốn ghi nhớ.
Rồi anh trông thấy một cái tên được gạch chân, theo sau nó là dấu chấm hỏi. John Bannon?
Đó là một cái tên từ quá khứ.
Susan đã biết gì về John Bannon? Và John Bannon thì biết gì về Molly Palmer?
Cửa phòng ngủ mở ra và Debbie bước ra trong chiếc áo choàng câu lạc bộ Arlington. Cô đi đến và ngồi lên tay ghế sofa kề bên Archie. “Anh có định vào giường không?” Cô hỏi.
“Lát nữa”, Archie nói.
Archie trông thấy Debbie đã để ý điện thoại di động của anh nằm ở vị trí có thể với tới ngay lập tức trên bàn nước. Mặt cô sa sầm.
“Chờ điện thoại à?” Cô hỏi.
Sự thật là Archie đã liếc chiếc điện thoại đó vài phút một lần, mong muốn Gretchen gọi lại. “Có thể”, anh nói.
Debbie cúi xuống và giữ nút tắt điện thoại một lúc cho đến khi đèn của nó tắt hẳn. “Cứ cho con khốn ấy để lại một lời nhắn”, cô nói và ném điện thoại lên nệm bên cạnh anh. Cô quay sang Archie và nhẹ nhàng chạm vào mặt anh. Tay cô có mùi bơ hạt mỡ. “Anh cần nghỉ ngơi chút đi”, cô nói.
Archie gật đầu. “Được rồi”, anh nói. Anh đặt một tay lên đường cong trên hông cô và hôn môi cô nhẹ nhàng, nhưng rất lâu, vào môi. Trong lúc ấy anh thò tay ra đằng sau, tìm được chiếc điện thoại và bật nó trở lại. Trong lúc cô dẫn anh vào phòng ngủ, anh ngoái lại và thấy yên tâm với ánh sáng xanh lục của chiếc điện thoại đang nhấp nháy trong bóng tối.
Archie thức dậy vì giọng Debbie gọi và bàn tay cô đặt trên vai trần của anh. Họ đã ngủ lõa thể cạnh nhau trên cùng một chiếc giường. Cảm giác trôi vào giấc ngủ bên cạnh cô, hơi thở của cô đều đặn bên tai anh thật tốt. Gần như là bình thường. Chỉ có điều họ không chạm vào nhau, cả hai đều cẩn thận giữ tay hai bên người trong lúc ngủ, phòng khi họ nhỡ chạm vào người kia.
“Buddy đang ở đây”, cô nói.
Archie vật lộn để thoát khỏi cảm giác ngái ngủ. Mặt trời đang lấp ló qua tấm rèm gỗ và chiếu những tia sáng sọc lên bức tường màu vàng. “Mấy giờ rồi?” Anh hỏi.
“Hơn 9 giờ.”
“Chúa ơi.” Archie đã không ngủ nổi quá 8 giờ kể từ ngày Ben ra đời. Anh cố nhớ lại những giấc mơ, nhưng chỉ gợi lên bóng tối. Tuy nhiên anh vẫn không có cảm giác được nghỉ ngơi. Debbie đã mặc quần áo, một chiếc quần bò và áo thun trắng dài tay hẳn là đã nằm trong chiếc va li mà Henry chuẩn bị. Cô có vẻ tươi tắn và tỉnh táo, những vết tàn nhang li ti hiện trên khuôn mặt không trang điểm.
“Một phút nữa anh sẽ ra”, Archie nói.
Debbie rời khỏi phòng và Archie ngồi dậy, thả chân xuống sàn. Mạng sườn phải đau buốt với từng hơi thở và anh phải ôm lấy nó lúc đứng dậy đi ra nhà vệ sinh. Trong lúc dè dặt băng ngang sàn nhà trải thảm, anh thấy hai bàn tay tê rần. Anh giơ chúng lên và thấy các ngón tay đã phù lên, móng tay trắng bệch. Anh kéo khóa ngăn ngoài va li và lôi ra một chiếc túi đựng đầy các chai thuốc kê theo đơn, lục lọi đến khi tìm được Vicodin và thuốc lợi tiểu. Vicodin sẽ giúp cho cơn đau, còn thuốc lợi tiểu giảm phù nề. Anh lấy bốn viên Vicodin và hai viên thuốc lợi tiểu. Anh đã cắt bớt được lượng thuốc Vicodin xuống hai viên mỗi sáng. Nhưng sự kiềm chế của anh dường như không còn cần thiết.
Anh tháo đồng hồ, để ý thấy đường hằn đỏ trên cổ tay sưng phồng và bước đến chỗ vòi hoa sen. Mỗi tuần có tới vài lần anh thức dậy với tình trạng cương cứng, phản bội những giấc mơ về Gretchen của anh, nhưng không phải hôm nay. Hôm nay anh đã kiệt sức. Tắm xong anh đánh răng và cạo râu rồi mặc lại chiếc quần và áo sơ mi hôm qua, lấy từ trong va li mà Henry đóng gói. Nó là một chiếc sơ mi Teflon không bị nhàu. Debbie đã mua cho anh năm cái với các sắc độ nâu đất khác nhau. Mặc áo xong trông anh gần như đã chỉnh tề. Nếu như bạn có thể vượt qua cái kiểu mệt chết người ấy.
“Có gì chưa?” Archie hỏi ngay khi bước chân vào phòng suite [22] . Buddy ngồi trên sofa cạnh Debbie. Henry ngồi ở chiếc ghế bành kề bên. Anh có thể nghe rõ tiếng phim hoạt hình từ phòng Ben và Sara. Tivi trong phòng khách đang chiếu một hình ảnh câm lặng được tách đôi, một bên là Gretchen, bên kia là anh. Rồi ngôi trường của các con hiện lên màn hình với dòng tiêu đề: Nỗi kinh hoàng mang tên “Mỹ nhân đoạt mạng”.
“Chưa đâu”, Henry đáp.
Buddy rướn người một chút trên ghế. Bộ vest màu nâu của ông ta đã gập gọn không chê vào đâu được và cẩn thận đặt lên lưng ghế. “Công chúng lo lắng cho cậu. Họ muốn thấy cậu vẫn an toàn.”
Archie chưa bao giờ quen với việc đó, cái ý tưởng công chúng muốn điều gì đó từ anh. “Ông muốn tôi phát đi một lời tuyên bố?” Anh hỏi.
“Tôi muốn cậu lên truyền hình”, Buddy nói.
Archie thấy cả Debbie lẫn Henry đều cứng người lại. “Truyền hình”, Archie nói.
“Tôi đã có Charlene Wood dưới kia rồi. Cô ta chỉ cần mười phút. Tôi nghĩ nó sẽ mang lại cho chúng ta một chút thoải mái trên thị trường.” Buddy luôn nói chuyện như một chính trị gia. Kể từ hồi ông ta còn là sếp của Archie bên Đội đặc nhiệm. Việc đó giống như ông ta chỉ vừa ngước lên trong lúc đọc Nền cộng hòa của Plato.
Archie liếc chiếc điện thoại di động vẫn nằm im lặng trên bàn, bên cạnh khay dịch vụ phòng, một bình cà phê đặt trên khay. Anh cúi người, lờ đi cơn đau dưới lồng ngực và rót một cốc cà phê ấm. Cốc sứ màu trắng nặng trịch có cảm giác lóng ngóng và lạ lẫm trong bàn tay bị phù của anh, nhưng dường như không ai chú ý.
“Tôi không nghĩ đây là ý hay”, Debbie nói.
Archie hớp một ngụm. Nó đắng ngắt trong miệng anh, hoặc có lẽ do Vicodin. Anh không muốn lên tivi. Anh không muốn chiều chuộng thứ rõ ràng là ý tưởng tái đắc cử của Buddy. Anh không muốn làm vợ cũ của mình tức điên.
Mặt khác, nếu chơi đúng bài, anh có thể buộc Gretchen phải lộ mặt.
“Được rồi”, Archie nói. “Mời cô ta lên đây.”