← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 31

Charlene Wood ngồi chụm đầu gối, bắt tréo hai chân ở chỗ cổ chân, đối diện với Archie và Buddy. Lúc này, hai người ngồi cạnh nhau trên sofa. Buddy đã mặc áo vest. Hai nhân viên trẻ đội mũ KGW đã dựng lên một màn hình nền đằng sau họ, để che địa điểm khỏi tầm nhìn của những khán giả có thể nhận ra căn phòng Suite dành cho sáng lập viên của Arlington.

“Hai vị sẵn sàng chưa?” Charlene hỏi. Cô ta trông có vẻ gầy hơn trên tivi, và cũng khát tin hơn.

“Chắc chắn rồi,” Buddy trả lời trước khi Archie kịp mở miệng. Buddy đã được dặm phấn và xịt keo, lúc này Archie thấy ông ta liếm hàm răng trên. Đó là một mẹo Buddy đã dạy anh khi Archie nhận vai Đội trưởng Đội đặc nhiệm từ nhiều năm trước, để môi anh không dính vào hàm răng khi nói chuyện trước máy quay. Archie đã tưởng là Buddy nói đùa.

“Chúng ta sẽ phát sóng trực tiếp”, Charlene nói.

Archie nhìn xuống hai bàn tay. Chỗ phù nề đã xẹp một chút. Nhưng bên cạnh sườn vẫn đau, bất chấp bốn viên Vicodin và hai viên nữa anh vừa uống. Anh muốn được kích thích hơn nữa. Anh cần phải tỏ ra mình đang bệnh. Anh đúng là đang bệnh.

Giờ thì anh cần thuyết phục người ta tin chuyện đó.

Charlene quay sang máy quay, nghiêng cằm trầm tư và hạ giọng xuống. “Cảm ơn, Jim. Tôi đang có mặt ở đây cùng Thị trưởng Bud Anderson và người được gọi là nạn nhân cuối cùng của Gretchen Lowell, cũng là người từng săn đuổi cô ta, Thanh tra Archie Sheridan.” Cô ta quay sang Archie và đưa tay ra, khẽ chạm vào đầu gối anh. “Thanh tra, anh có thể kể cho chúng tôi nghe điều gì đã xuất hiện trong đầu anh khi nghe tin Mỹ nhân đoạt mạng đã trốn thoát không?”

Archie giữ khuôn mặt bình thản, không để tâm đến câu hỏi lố bịch. “Tôi muốn bệnh”, Archie nói. “Tôi cảm thấy lo lắng cho cộng đồng.” Anh muốn làm điều gì đó với đôi tay mình, cuối cùng anh chọn đặt nó lên đùi. “Gretchen rất nguy hiểm. Không nên tiếp cận cô ta. Điều quan trọng là cô ta phải được đưa về nhà tù tiểu bang - còn sống - để chúng tôi kết thúc việc xác định danh tính các nạn nhân của cô ta.”

“Tôi chỉ muốn nhắc lại”, Buddy nói, “rằng chúng tôi đang làm mọi điều có thể trong khả năng của mình để bắt được Gretchen Lowell. Chúng tôi sẽ tóm được cô ta.”

Charlene đưa tay chạm vào đầu gối Archie lần nữa. Debbie đứng ngay đằng sau cô ta, ngoài tầm máy quay và Archie nghĩ anh đã thấy cô đảo mắt.

“Các con anh đã ra sao sau cơn chấn động ngày hôm qua?” Charlene hỏi.

“Chúng khỏe”, Archie nói. “Xét ra thì như vậy. Nhưng”, Archie nói thêm, anh cảm nhận Buddy hơi nhấp nhổm bên cạnh, “tôi buồn vì việc này làm tôi bị phân tán khỏi công việc điều tra xem kẻ nào chịu trách nhiệm cho những vụ án mạng ở Công viên Forest.” Anh ngước lên, nhìn thẳng vào máy quay. “Nếu có ai biết về một phụ nữ tóc vàng bị mất tích từ hai đến ba năm nay, làm ơn gọi cho đồn cảnh sát khu vực.”

Lông mày Charlene nhướng lên khó hiểu trước việc thay đổi đề tài, nhưng cô ta đủ bản lĩnh nhà báo để ít nhất phải hỏi một câu đế theo. “Còn về cái xác đầu tiên?”

“Chúng tôi đã xác định được”, Archie nói. Cơn đau bên sườn đã bùng lên thành một ngọn lửa. “Tên cô ấy là Molly Palmer.”

Archie đã gọi cho bố mẹ Molly từ phòng ngủ sau khi anh tắm xong. Bố của Molly nghe điện thoại. “Với chúng tôi, con bé đã chết được mười lăm năm rồi”, ông ta nói. Họ có một đứa con gái khác, ông bố giải thích, là một luật sư. Rất thành công. Hai đứa con. Một ông chồng làm bên ngân hàng đầu tư. Có thêm một đứa con bao giờ cũng là việc thông minh.

Toàn bộ cơ thể Buddy cứng đờ. Ông ta hắng giọng bằng một tiếng ho khẽ. “Quay lại chủ đề chính”, ông ta nói. “Một lần nữa tôi muốn đảm bảo với người dân rằng chúng tôi đang làm mọi việc có thể để bảo vệ họ.”

Archie đưa tay lên chỗ mạng sườn nhức nhối và ấn vào lớp vải sơ mi. Bụng anh quặn lên. Anh nhìn lên. Máy quay vẫn hoạt động. Buddy đang lải nhải với nó. Archie cố giữ vững, gồng lên trên mép bàn, để làm cho có vẻ thật. Việc ấy không khó khăn lắm. Cơn đau và cơn buồn nôn đã có mặt - chỉ còn cần phải đầu hàng chúng. Anh lại nhìn lên máy quay, chờ Buddy dừng lời để anh quay phim có đủ thời gian phản ứng. Rốt cuộc Buddy cũng hít vào một hơi và Archie trượt khỏi sofa, quỳ trên hai đầu gối.

“Ôi Chúa ơi”, Buddy nói.

“Cứ quay tiếp đi”, Archie nghe tiếng Charlene nạt.

Debbie đã có mặt ở đó ngay lập tức, hai bàn tay cô ôm lấy mặt anh. “Archie?” Cô đặt anh nằm lên thảm. “Archie?” Cô lại gọi. Cô cúi người về phía anh, mặt cô sát sạt và đang nhăn lại.

Archie nắm lấy tay cô và siết chặt. “Cho anh một phút”, anh thì thào.

Cô nghiêng đầu khó hiểu.

Henry đã lao vào giữa Archie và máy quay. “Cuộc phỏng vấn kết thúc rồi”, anh bảo.

Archie nghe Charlene nói, “Archie Sheridan đã ngã quỵ. Chúng tôi sẽ cập nhật thêm tin tức ngay khi có thể. Jim, xin quay lại với anh.” Hẳn là máy quay đã tắt vì sau đó cô ta nói. “Chó chết thật.”

“Đi ra”, Henry nói. “Ngay bây giờ. Tất cả mọi người ra ngoài đi.”

“Tôi có nên gọi đội y tế không?” Buddy hỏi.

“Không”, Archie nói lên từ dưới thảm. “Fergus.”

Henry đích thân đưa Charlene Wood và đội của cô ta ra cửa, để mặc phông nền của họ ở chỗ kê đằng sau sofa.

Archie nghe tiếng cửa phòng lũ trẻ mở ra và một lát sau, Sara đã quỳ cạnh anh. “Bố ơi?” Con bé gọi.

“Bố không sao”, Archie nói. Anh đưa bàn tay còn rảnh lên và quệt một giọt nước mắt trên cái má hồng hào, ẩm ướt của Sara. “Bố không sao.”

Sara nhìn xuống và lập tức chú ý đến điều không ai khác thấy. “Tay bố bị làm sao thế ạ?”

Archie đẩy người lên tư thế ngồi. Ben đang đứng ở cuối sofa. “Mang em vào phòng đi con”, Archie bảo. Ben giơ tay ra và Sara liếc bố một lần trước khi ngoan ngoãn đứng dậy và đi theo Ben vào phòng ngủ thứ hai.

“Có chuyện gì vậy?” Debbie hỏi, giọng cụt lủn.

“Suỵt”, Archie nói. “Làm ơn. Mọi người. Im.”

“Archie?” Henry hỏi.

“Cứ chờ đi”, Archie nói.

Anh nhắm mắt lại, dồn sức nghe ngóng.

Và rồi, nó đã đến. Tiếng điện thoại của anh.

Gretchen đã theo dõi tin tức.