← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 32

“Anh có sao không?” Gretchen hỏi.

Archie vẫy một tay vào Henry, và Henry lập tức bật điện thoại lên để lần theo cuộc gọi đến.

Tim Archie đánh thình thịch trong lồng ngực và anh phải cố để giọng mình bình thường. “Lo cho tôi à?” Anh hỏi.

“Trông anh sưng lên đấy, anh yêu”, ả nói. “Đó là triệu chứng phù nề. Gan anh đang dừng lại.”

Anh liếc nhìn bàn tay để không của mình. Lòng bàn tay đỏ lòm; da thịt trên các ngón tay căng lên vì chất lỏng bên trong. Anh siết thành nắm đấm và giấu nó dưới nách. “Tôi muốn gặp cô.”

Anh có thể nghe thấy tiếng ả thở. Những hơi thở dài, nhẹ của ả chỉ làm cho nhịp thở của anh có vẻ nghẹn ngào hơn. “Sớm thôi”, ả bảo.

“Vậy là cô vẫn còn ở trong vùng này?” Archie hỏi, ngước lên nhìn Henry để chắc là anh ấy đã nghe.

Ả hít thêm một hơi nữa rồi thở ra. “Em muốn ở gần anh.”

“Cô đang ở đâu?” Archie hỏi.

“Anh đang ở đâu?”

Henry nhìn Archie và lắc đầu. Archie biết như thế nghĩa là gì. Gretchen đang dùng một chiếc điện thoại di động trả trước. Không lần theo được. Ả sẽ cúp máy và tự do đi làm công chuyện mà họ không thể làm gì để ngăn chặn được. “Gretchen”, Archie nói. “Đừng giết ai khác nữa, được không?”

“Có đau lắm không?” Ả hỏi.

Bàn tay Archie tìm được đến sườn, cơn đau âm ỉ đằng sau những lóng xương. “Có.”

Anh gần như có thể nghe tiếng cô ta mỉm cười qua điện thoại. “Tốt lắm.”

Đường dây tắt và Archie ngồi thừ ra với chiếc điện thoại trong tay, chỉ đến lúc ấy, anh mới nhận ra mình đang siết chặt nó đến độ các ngón tay anh đau đớn. Anh đặt nó lên bàn và ép các ngón tay bị căng phải duỗi ra. Anh đã không đeo nhẫn cưới gần hai năm rồi, vậy mà bàn tay anh vẫn có cảm giác trống trải khi không có nó.

Henry nãy giờ vẫn đi đi lại lại với hai bàn tay đan sau đầu, anh dừng bước và dộng nắm đấm vào bức tường màu vàng. Tiếng da thịt đập vào lớp thạch cao khiến mọi người trong phòng đều phải quay lại. “Chết tiệt”, Henry nói, rút tay lại và lắc lắc nó. Một đường nứt bằng sợi tóc trên tường đánh dấu lực tác động.

Buddy ngồi trên tay ghế. “Không ai được biết về cuộc điện thoại.” Ông ta nhìn xuôi nhìn ngược từng người. “Việc đó không được lan ra khỏi căn phòng này.”

Debbie, người vẫn đang ngồi trên sofa, hai tay nắm chặt trên đùi, lúc này đứng dậy và đi vào phòng bọn trẻ mà không nói lời nào.

Archie có quá nhiều việc phải nói với cô, phải giải thích, nhưng chúng sẽ phải chờ.

Cánh cửa vào phòng Suite mở toang, Archie lẫn Henry đều quay sang. Susan Ward đứng ở ngưỡng cửa. Cô mặc quần áo đen thui và mái tóc xanh ngọc sáng lên như phần đỉnh của ngọn lửa, tương phản với khuôn mặt đỏ bừng giận dữ. “Anh phỏng vấn với cái đồ Charlene Wood chết tiệt ấy ư?”