← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 33

“Cậu xác định được Jane Doe từ khi nào thế?” Buddy khẽ hỏi.

Susan có vẻ giận bầm gan tím ruột. “Đó là công của tôi mà. Tôi là người đã nhận ra cô ta. Đây là câu chuyện của tôi.” Cô nhìn Archie trên sàn nhà, rồi nhìn Henry đang ôm tay mình và vết nứt trên tường bên cạnh anh. “Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi.

Archie đứng dậy và ngồi xuống ghế chỗ Debbie vừa ngồi. Mặt đệm vẫn còn ấm. “Tôi cần đưa nó lên tivi”, anh bảo Susan.

“Cậu chắc chắn đó là cô ta chứ?” Buddy hỏi Archie.

Miệng Susan há ra. “Ông đã biết ư?” Cô hỏi, mắt nheo lại nhìn Buddy. “Ông đã biết về Castle và Molly?”

Ông ta nhún vai vẻ biện hộ. “Tôi cũng nghe mấy lời đồn mà những người khác đã nghe suốt bao nhiêu năm nay mà.”

“Nhưng ông biết tên cô ta”, Archie khẽ nói.

“Đó là một cuộc ngoại tình”, Buddy nói với Archie. “Vì Chúa, đừng ra vẻ đạo đức thế. Suốt khoảng thời gian cậu và Debbie sống chung, chẳng lẽ cậu chưa từng tơ tưởng đến chuyện ngủ lang à?”

Adrenaline từ cuộc gọi của Gretchen đã nhạt mất, và Archie lại thấy muốn bệnh tiếp, axit dạ dày đã dâng lên tận cổ họng anh.

“Cô ta mới vị thành niên”, Susan nói.

Mặt Buddy đỏ lên. “Tôi tưởng cô ta lớn hơn thế”, ông ta nói. “Mười tám chứ.”

Một chiếc điện thoại đổ chuông. Trong một phần giây, Archie tưởng đó là Gretchen gọi lại, nhưng không phải. Anh dựa đầu ra sau ghế và nhắm mắt lại. Đầu anh đau. Sườn thì nhức nhối. Da anh có cảm giác như bị lũ kiến bò lên. “Susan đã nhận diện cô ta. Chúng tôi đã kiểm tra hồ sơ nha khoa. Đó chính là cô ta.” Anh liếc nhìn phòng ngủ thứ hai, nơi có Debbie và lũ trẻ. Cánh cửa vẫn đóng. Anh quay lại nhìn những người khác.

Điện thoại vẫn đổ chuông.

“Ai đó có định nghe không đây?” Archie mệt mỏi hỏi.

“Nó chờ được”, Buddy nói và gõ vào bao da điện thoại trên thắt lưng. Ông ta đứng dậy. “Đây là một cơn bão mang tính chính trị, các bạn của tôi ạ”, ông ta nói. “Nếu câu chuyện lăng nhăng này lọt ra ngoài.”

“Nó không phải là ‘chuyện lăng nhăng’ nếu cô gái mới vị thành niên còn gã đàn ông đã năm mươi”, Susan nói. “Chiếu theo luật, đó là tội cưỡng hiếp.”

Archie thở dài. Anh có cần phải đánh vần ra không đây. “Nó còn hơn cả thế, Buddy ạ”, Archie nói. “Nó là một động cơ để giết người”.

Susan tiến thêm một bước vào phòng. Giọng cô chỉ cao hơn tiếng thì thầm. “Anh nghĩ Castle đã giết Molly ư?”

Henry hạ tay xuống, nãy giờ anh vẫn đang ôm mấy khớp tay bị thương lên miệng mình. “Chúa ơi”, anh nói.

“Không”, Buddy nói. “Tôi đã làm việc cho ông ta. Ông ta không có khả năng giết người.”

Susan cắn môi. “Ông ta có khả năng quan hệ với một cô gái, che đậy việc đó trong mười lăm năm đấy thôi”, cô nói.

“Đây là lỗi của cô”, Buddy nói và xỉa một móng tay được cắt tỉa gọn gàng vào mặt Susan. “Nếu cô để mọi chuyện lắng xuống…” Ông ta ngăn được mình, cụp ngón tay lại và rút lui. “Dù sao thì câu chuyện cũng chưa được in ra.” Ông ta gật đầu thêm vài lần. “Nếu chúng ta gặp may thì sẽ không có ai liên hệ Molly Palmer với ngài Thượng nghị sĩ cả.”

“Cô ta từng là người trông giữ con ông ta”, Susan chỉ ra. “Hơn nữa, tôi đang đứng ngay đây.” Cô vẫy tay. “Xin chào. Phóng viên đây.”

Buddy vẩy tay trong không khí như đang đuổi một chú ong. “Cánh báo chí vẫn phải mất vài ngày nữa.” Ông ta quay sang Susan. “Cho đến khi đó, hãy giấu kín chuyện này.”

Mặt Susan bành ra phòng thủ. “Ông không thể bảo tôi giấu kín một câu chuyện được.”

“Tôi đã bảo rồi. Cô tưởng chính tờ Người đưa tin có ý nghĩ không cho chạy câu chuyện ấy sau cái chết của ngài Thượng nghị sĩ sao?”

“Đó là sự kiểm duyệt.” Susan nhìn Archie bất lực. “Kiểm duyệt của chính phủ.”

Archie gập người một chút, hi vọng đè nén cơn đau thiêu đốt đang hành hạ lồng ngực mình. Không hiệu quả. Chuông điện thoại của Buddy lại đổ liên hồi.

“Cậu không sao chứ Archie?” Henry hỏi.

Archie ngước nhìn Buddy. “Ông đã gọi cho Fergus chưa?” Fergus là bác sĩ của Archie kể từ giây phút họ đẩy xe đưa anh vào Emanuel, sau mười ngày của anh với Gretchen. Ông là một trong những nhà phẫu thuật đa chấn thương giỏi nhất ở Mỹ. Và ông rất kín tiếng.

“Bộ phận tiếp nhận của ông ấy sẽ đưa ông ấy sang”, Buddy nói.

“Tôi tưởng cậu đang giả vờ”, Henry nói, vòng ra phía trước sofa và quỳ xuống cạnh Archie. “Để bắt được cuộc gọi của cô ta.”

Archie nhìn ra sau lưng Henry khi đường nứt như sợi tóc trên bức tường thạch cao bắt đầu lan ra, từng chút một vươn lên bức tường, một dạng vết nứt hình trái tim. “Giả vờ một nửa thôi”, Archie nói.