← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 34

Fergus đưa bàn tay lạnh toát dọc theo làn da trần trên xương sườn của Archie. Áo sơ mi của Archie mở phanh và anh đang ngồi trên giường. Buddy đã đưa Debbie và lũ trẻ xuống nhà kiếm gì đó ăn. Henry và Susan đang ở trong phòng khách.

Fergus ấn ngón tay vào chỗ sẹo của Archie. “Gan của anh đang suy nhược”, Fergus nói.

Hẳn là ả đã nói đúng.

Fergus đưa hai bàn tay lên trên để sờ hạch bạch huyết dưới cằm Archie. Hai bàn tay ông vẫn không ấm hơn chút nào. Ông thường đeo nơ bướm nhưng hôm nay ông mặc quần kaki và áo thun đánh golf. “Xơ gan”, Fergus nói. “Tôi không biết nó đã ở mức độ nào cho đến khi làm vài xét nghiệm.”

Nó đây rồi. Có một phiên chợ nông dân vào thứ Bảy trong công viên bên kia phố và Archie có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng đám đông và một ban nhạc hát lại nhạc Grateful Dead [23] . “Thuốc thì sao?” Archie hỏi.

Fergus nhìn Archie qua cặp kính. “Anh cần từ bỏ chúng.”

“Tôi bị đau”, Archie nói.

“Có một khả năng”, Fergus nói và tháo kính ra, lau hai mắt kính bằng áo thun, “nếu dừng dùng thuốc ngay bây giờ, gan của anh có thể tự phục hồi.” Ông giơ cái kính lên ánh sáng đang tràn qua tấm rèm gỗ và xem xét nó. Rồi lại lau tiếp. “Nếu anh tiếp tục dùng thuốc, thì hoặc anh phải ghép thận hoặc là chết.” Ông đeo lại cặp kính và nhìn Archie, khuôn mặt trang nghiêm. “Và họ sẽ không cho phép ghép thận trước khi anh sạch sẽ được sáu tháng.”

Archie bắt đầu cài khuy áo. “Họ có vẻ có lý đấy nhỉ.”

“Chuyện này không đùa được đâu.”

Archie ngước nhìn Fergus. Archie thấy tội cho ông. Ông đã điều trị cho anh từ đầu đến giờ. Cứu mạng anh. Bẻ cong nhiều quy định. Viết cho anh hết đơn thuốc này đến đơn thuốc khác. “Hãy làm nó chậm lại”, Archie nói.

“Đừng dùng thuốc nữa”, Fergus nói. “Đừng uống rượu. Tiếp tục dùng thuốc lợi tiểu để chống phù. Tránh xa muối. Nếu anh để ý thấy chỗ phù ở ổ bụng, chúng tôi có thể cài một ống thông qua thành bụng để rút bớt chất dịch từ ổ bụng ra.”

“Nó sẽ còn tệ đến đâu nữa?” Archie hỏi.

Fergus xắn ống tay áo Archie lên, lôi một vòng dây cao su trong túi dụng cụ và buộc nó quanh cánh tay Archie. “Nếu anh bắt đầu nôn ra máu hoặc để ý thấy sự thay đổi trong chức năng thần kinh, hãy gọi ngay cho tôi hoặc tự đến phòng cấp cứu.”

Archie gật đầu.

“Tôi không thể kê một loại thuốc mà tôi biết là nó đang giết dần anh”, Fergus nói, đập vào ven trên cánh tay anh. “Tôi sẽ viết cho cho anh vài đơn nữa, để anh không bị tình trạng thấy lạnh đột ngột. Và tôi có thể cho anh tên của vài cơ sở chữa trị.” Ông lấy xy lanh từ trong túi ra, bật nắp cao su chặn bên trên và trượt nó vào cánh tay Archie.

Archie nhìn máu anh từ từ lấp đầy ống xy lanh. Mấy năm nay anh đã trông thấy nhiều máu hơn cả tưởng tượng của mình. “Tôi không muốn ai khác biết về việc này.”

Fergus rút xy lanh ra và ấn một cục bông lên chỗ vết kim tiêm. “Anh sẽ cần ai đó chăm sóc cho mình”, ông nói.

Archie cho phép mình nở nụ cười méo xẹo, nhưng đến lúc Fergus ngước lên thì nó đã héo mất. “Tôi đã nghĩ đến ai đó rồi”, Archie nói. Thật sự là nhẹ nhõm. Bởi vì nếu anh sắp chết, anh không còn gì để mất cả. Nếu anh sắp chết, anh có thể bắt được ả.