← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 35

Susan đang đứng ở cuối hành lang theo dõi một chú ong gõ vào kính cửa sổ nhìn ra phố. Bên ngoài cô có thể trông thấy nhiều người đang mang hàng ra chợ, dẫn chó đi dạo, đi xe đạp quanh công viên. Chú ong lại lao vào kính. Anh chàng cảnh sát gầy nhẳng có cặp tai to của đêm hôm trước đang ngồi trên ghế, bên dưới một bức tranh vẽ bà già xấu òm. Anh ta nhìn lên và cười. “Nó đã làm thế cả một giờ đồng hồ rồi”, anh ta bảo. “Chú ong ấy. Nó là một cái cửa sổ cũ.” Anh ta đưa tay lên gãi một bên tai. “Bọn ong dùng tia UV để nhìn. Các cửa sổ mới có lớp chống tia UV. Cái cũ này? Tia UV xuyên thẳng qua kính. Nên chú ong không thể trông thấy nó.”

Susan đưa tay ra, “Susan”, cô nói.

“Todd Bennett”, anh cảnh sát nói. “Cô có thể gọi tôi là Bennett”, anh ta nói thêm. “Ai cũng gọi thế.”

“Anh biết nhiều về ong quá nhỉ, Bennett”, Susan nói và mở điện thoại ra.

“Tôi biết nhiều về các cửa sổ”, Bennett nói.

Susan không có tâm trạng nói chuyện về kính cửa, hay ong bướm, hay thậm chí là về các nhà thơ nhạc sĩ ca sĩ nữ quyền dòng nhạc protopunk từ những năm 1970 đi nữa. Dù cô vẫn luôn có tâm trạng nói chuyện về họ.

Cô bấm số tòa báo Người đưa tin và số máy lẻ.

Ian nghe điện thoại ngay tại bàn làm việc. “Chuyên đề”, anh ta bảo. Giọng anh ta làm Susan nổi da gà. Cô có thể nếm ra vị của anh ta từ âm điệu mượt mà trong giọng nói ấy, làn da, mùi xà phòng. “Đừng ngủ với những người con làm việc cùng”, mẹ cô đã dạy thế. Thực ra bà nói là, “Đừng đi vệ sinh ở chỗ con ngủ”, nhưng Susan biết bà có ý nói gì.

Susan đang cố gắng làm tốt hơn trong chủ đề này. Đó là một trong những lí do cô chia tay với Derek.

Susan quay đi khỏi Bennett và nói bằng giọng nhỏ hơn. “Ian”, cô nói, “khi nào anh mới cho đăng bài về Castle và Molly Palmer?”

Ian ngập ngừng. “Khi nào thời điểm đến.”

Chú ong lại đập vào cửa sổ. “Nghĩa là?”

“Người ta vẫn đang để tang”, Ian nói.

Susan muốn cười phá lên và có khi là thục cùi tay của cô vào mỏm mũi kiếm [24] của Ian để đưa nó vào tim anh ta. “Đồ khốn kiếp”, cô nói. “Anh không định cho đăng đúng không?”

Giọng anh ta càng mượt hơn. “Hãy kiên nhẫn, cưng à.”

“Đừng có gọi tôi là cưng”, cô nói. Chú ong lúc này đã ở bên ngoài bệ cửa sổ, gồng mình chuẩn bị cho một cú đâm khác. Nó đập cánh. “Tôi sẽ mang nó sang chỗ khác. Ai đó sẽ cho đăng bài.”

“Cô đã ký hợp đồng với chúng tôi”, Ian bảo. “Phá hợp đồng thì cô mất việc. Chúng tôi là tờ nhật báo duy nhất trong thành phố.” Anh ta cười và Susan quyết định rằng thay vì tấn công mũi mỏ kiếm, có lẽ cô sẽ nhắm vào sống mũi và làm anh ta mù luôn. Như thế anh ta sẽ sống trong ân hận về cái ngày ngáng đường cô. “Cô định làm việc cho ai nào?” Ian vui vẻ nói tiếp. “Auto Trader chắc?”

Ái chà. “Vậy là anh sẽ để họ dập câu chuyện? Chỉ đơn giản thế thôi à?”

“Ông ta chết rồi. Còn gì quan trọng nữa nào? Cô rất thông minh. Câu chuyện về Castle đã xong rồi. Giờ ai nấy đều muốn Gretchen Lowell. Và cô thì lại đang ở trung tâm của chuyện đó.”

“Tôi đang bị mắc kẹt trong tòa nhà Arlington chết tiệt”, Susan nói to hơn so với ý định của mình. Chú ong lại lao vào cửa sổ. “Từ bỏ đi”, Susan nói. “Xùy.”

“Cái gì?” Ian hỏi.

Susan lấy một tay che mặt. “Tôi đang nói chuyện với một con ong”, cô bảo.

“Ồ”, Ian nói. Anh ta tặc lưỡi khe khẽ. “Tôi đang cho viết bài về vụ săn đầu người. Săn người. Gì cũng được. Nhưng chúng tôi đã lập một trang blog cho cô trên website. Cô có thể cập nhật nó hàng ngày từ Arlington.”

“Blog á?” Theo Susan được biết thì website của tờ Người đưa tin là một bãi rác. Susan liếc sang Bennett. Anh ta đang đọc một tờ tạp chí Portland Monthly. Tấm ảnh bìa chụp vùng hoang mạc cao nhất ở Oregon và dòng tiêu đề ghi: Những địa điểm xả hơi tuyệt vời nhất. Có khi anh ta đang đọc bài báo về các cửa sổ cũng nên.

Có Gretchen Lowell hay không thì Susan cũng cần ra khỏi đó. Cô sẽ không viết blog gì hết. Không, nếu họ định dập câu chuyện về Castle. Ít nhất cô còn nợ điều đó với Molly Palmer.

“Nghe này cưng”, Ian nói. Cô lại nghe thấy tiếng táp quen thuộc khi anh ta gõ bàn phím. “Tôi phải chạy đây. Tôi có một bản thảo về vụ phong tỏa trường học cần phải lưu.”

Chú ong đã bỏ đi. Có thể nó đã chết. Có thể nó đã bỏ cuộc và bay tới một chân trời nhụy hoa ngọt ngào nào đó. Susan không biết. “Anh nhớ tôi đã nói cục cưng của anh cỡ trung bình không?” Susan bảo Ian. “Tôi nói dối đấy.”

Cô tắt bụp điện thoại. Cô nhớ Parker. Parker sẽ biết phải làm gì. Parker sẽ đảm bảo là câu chuyện phải được đăng tải. Parker sẽ đưa nó vào khu vực A-1. Cô thả điện thoại vào túi xách và quay lại phòng mình, đi thẳng qua chỗ Bennett. Cô để ý thấy anh ta đã không nhìn vào mắt cô, điều đó có nghĩa là anh ta nghe trọn vẹn từng lời trong câu chuyện. Anh ta đang ngồi đối diện với phòng Suite của Archie, phòng 602. Và kế bên phòng 603 của Susan và bà Bliss. Archie và gia đình anh có hẳn phòng Suite. Cô và bà Bliss thì phải chia nhau một phòng đơn. Hai giường đơn. Một cái bàn. Một chiếc ti vi. Và phòng tắm không có bồn.

Susan muốn được tắm ngay bây giờ. Hơn bất kì điều gì.

Cô mở cửa phòng và ở đó, trong không gian chật chội giữa chân giường và bức tường ở đằng xa, cô trông thấy bà mẹ năm mươi sáu tuổi của mình đứng khép hai chân vào nhau, hai tay giơ cao chắp vào nhau. Làn da rải rác nốt ruồi của bà trắng nhờ, thịt ở quanh bụng và cánh tay phía trên xệ xuống. Bầu ngực của bà bị lẳng sang hai bên khi gập người xuống và chạm vào mũi chân. Những lọn tóc xoăn tẩy trắng chạm xuống sàn như một cụm dây thừng.

Susan vội đóng cửa lại sau lưng. “Bliss”, cô hỏi. “Mẹ đang làm gì đấy?”

Mẹ Susan nhảy sang tư thế chống đẩy, để cơ thể thẳng tắp, chỉ có cánh tay và mũi chân đặt trên sàn. Núm vú của bà quét lên thảm. “Chào mặt trời.”

“Mẹ đang trần như nhộng bên trong Arlington.”

Bà Bliss duỗi người lên tư thế chó ngẩng mặt, giữ cho hai ngón cái chạm sàn nhưng bụng thì vươn cao hết cỡ, để hai cánh tay thẳng tắp và bà nhìn lên Susan. “Mẹ lúc nào chẳng tập yoga thế này”, bà nói. Bà gập người quay lại tư thế chó úp mặt, nhấc cặp mông lốm đốm tàn nhang lên không trung và cong lưng, rồi bà đưa một chân lên giữa hai tay, gập đầu gối và chuồi người xuống tư thế chiến binh, để đưa hai tay dang hết cỡ trên đầu. “Cảm giác rất tự do tự tại.”

Mẹ của Susan có một hình xăm hoa tường vi Anh Quốc bắt đầu ở dưới một bên ngực và ngoằn ngoèo chui xuống tận phần trên đùi.

Bà Bliss hạ tay xuống tư thế chiến binh kiêu hãnh, đưa thẳng một cánh tay ra trước và một cánh tay ra sau. Bà căng bụng dưới lên. “Nó là dấu hiệu hòa bình. Bodhi đã làm ở salon đấy.”

“Ôi Chúa ơi.”

Bà Bliss lại giơ hai tay lên, hơi hạ người xuống thành một tư thế và nhắm mắt. “Nó là một cuộc chiến bất hợp pháp, con yêu ạ”, bà nói.

Susan quay ngoắt và mở cửa ra hành lang. Ở đó có Henry, Debbie và hai đứa con của Archie. Tất cả đều quay lại nhìn Susan. Và đằng sau cô, hiện rõ trong tầm nhìn qua cánh cửa mở, là bà mẹ gần như khỏa thân của cô, đang căng người các tư thế.

“Namaste”, bà Bliss nói với một cái vẫy tay. Bà bước tới và gập người làm đôi, các lọn tóc một lần nữa lại chất đống trên thảm.

Henry, Debbie, Ben và Sara đều đứng bất động mất một phút.

“Cháu thích hình xăm của bà”, Ben nói với bà Bliss.

“Cảm ơn cháu!” Bà Bliss nói, bước lùi thành tư thế chống đẩy.

Susan bước ra hành lang và đóng cửa lại sau lưng. Bennett vẫn ngồi nguyên trên ghế, tờ Portland Monthly mở trên đùi. Ben và Sara cầm tay Debbie, mỗi đứa một bên. Henry nhướng một bên chân mày.

“Bữa trưa ngon chứ?” Susan hỏi, cố tỏ ra bình thường.

“Thử món sa lát cá hồi xông khói nhé”, Debbie nói. “Nó ngon lắm đấy.”

Hành lang im ắng. Âm thanh duy nhất là tiếng giở tạp chí quá nhanh của anh chàng cảnh sát, không thể nào có chuyện anh ta đang đọc thật.

“Cô định đi đâu đấy?” Henry hỏi Susan.

Susan mặc quần bò bó màu đen, áo đen và mang thắt lưng đen. Túi xách và giày của cô làm bằng da màu đỏ. “Đi làm”, cô nói.

Henry lắc đầu. “Cô không rời khỏi đây được đâu. Cô đang được bảo vệ.”

“Tôi còn phải viết bài”, Susan nói. Giọng cô có vẻ quá tuyệt vọng nên cô cố dùng cách nói khác, làm cho nó ra vẻ quan trọng. “Báo chí. Báo giấy ấy.”

“Viết trong phòng cô ấy”, Henry nói. “Ở nơi cô được an toàn.”

Susan nhìn lại cánh cửa đóng ngăn cách họ và bà mẹ cô rồi nhìn ngược lại Henry. “Tôi cần ra khỏi đây”, cô nói giữa hai hàm răng nghiến chặt.

Henry thở dài. “Tôi sẽ nói chuyện với Archie.”

Tuyệt. Bị nhốt ở Arlington. Gretchen thì trốn thoát. Còn Susan bị khóa lại. Thế là công bằng ư. Susan lại trộm liếc Bennett. Cô không thể thoát được Henry. Nhưng có lẽ anh chàng này thì được. “Okay”, cô nói.

Henry nhìn cô một phút rồi gật đầu. Anh đặt tay lên lưng dưới Debbie và dẫn cô cùng hai đứa trẻ đi vào cửa phòng Suite của Archie.

“Đó có phải là dấu hiệu hòa bình không?” Susan nghe thấy Debbie hỏi Henry khi họ khuất qua cánh cửa.