← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 36

Archie để Sara dựa vào khuỷu tay mình trên giường con bé, giữa một đám thú nhồi bông. Henry đã mang chúng từ nhà sang và bây giờ chúng nằm trên mọi mặt phẳng có thể, giống như một địa đồ gợn sóng những bộ lô, móng vuốt và đuôi giả vậy. Cơ thể anh nhẹ nhàng và thư giãn nhờ mấy viên thuốc, và anh phải cố lắm mới không ngủ gật luôn bên cạnh con bé.

“Đọc lại đi”, con bé nói.

Anh vừa mới đọc xong cuốn Winnie-the-Pooh - Bây giờ chúng ta đã lên sáu cho Sara.

“Đến giờ đi ngủ rồi con yêu”, anh nói.

Ben đang nằm giường bên cạnh, đọc một cuốn sách của Lemony Snicket.

Archie hôn lên đầu Sara. Tóc con bé cùng màu với tóc mẹ nó. Anh yêu thích mùi của con bé và vùi mặt vào đầu nó một lát để hít hà. Anh không thể nhớ nổi lần cuối Ben để anh hôn nó chúc ngủ ngon là khi nào.

“Bố yêu con”, anh nói. Đã có những giây phút, giống như lúc này, khi anh hoàn toàn hạnh phúc một cách tuyệt diệu. Và anh vẫn không biết liệu nó có phải là thật không. Hay là do Vicodin.

Anh thả chân xuống sàn và tìm đôi giày.

Bàn tay nhỏ nhắn của Sara nắm cánh tay anh. “Ở lại với con đi”, nó nói. “Cho đến khi con ngủ.”

“Chắc chắn rồi”, Archie nói, vui vì được kéo dài khoảng thời gian này. Anh ngả lưng ra giường, gác chéo chân và vòng tay quanh con gái. Một cái mũi nhựa của con thú nhồi nào đó ấn vào lưng anh.

Mắt con bé vẫn không rời anh trong lúc nó chìm vào giấc ngủ, mí mắt nó nặng dần và nặng dần, đến khi chỉ còn là một mảng màu trắng, cuối cùng con bé cũng đầu hàng.

Archie chờ thêm vài phút rồi tách mình ra và đi giày vào.

Ben đặt cuốn sách của Lemony Snicket lên bàn cạnh giường và xoay người để không phải đối diện với Archie.

“Ngủ ngon, bố”, nó nói với bức tường.

“Ngủ ngon”, Archie nói.

Anh tưởng sẽ tìm thấy Henry và Debbie trong phòng Suite, nhưng họ không có ở đó.

“Em trong này”, Debbie gọi ra từ phòng ngủ.

Cô xuất hiện ở ngưỡng cửa trong bộ áo choàng trắng Arlington mà cô đã quen mặc. Archie cá là khi nào họ dọn về nhà, chiếc áo choàng ấy sẽ tìm được đường vào va li của cô.

“Henry về lúc nào vậy?” Anh hỏi, đi vào phòng và ngồi lên giường.

Cô đi vào phòng tắm và bắt đầu đánh răng. “Mười lăm phút trước”, cô nói, lúng búng bàn chải trong miệng. Cô hứng ít nước, súc miệng và nhổ vào bồn.

“Anh ấy có chào tạm biệt đấy.”

Anh nhìn hình phản chiếu của cô từ chỗ đang ngồi. Cô rất đẹp. Sara rồi cũng sẽ xinh đẹp như vậy khi lớn lên. Mái tóc nâu, những nốt tàn nhang, cặp mắt chăm chú. Debbie rửa bàn chải và lau khô miệng bằng một chiếc khăn tay màu trắng. Rồi cô thấy anh đang nhìn mình và quay lại, dựa lưng vào bồn rửa.

“Sao?” Cô hỏi.

“Không có gì.”

“Em mừng vì anh không sao”, cô khẽ nói.

Archie nhún vai. “Chỉ là căng thẳng thôi, anh đoán vậy”, anh nói.

“Anh làm em sợ”, cô nói.

“Anh xin lỗi”, anh nói. Anh kết thúc câu ấy trong đầu mình: Vì mọi chuyện.

Cô dành cho anh một trong những nụ cười nhếch mép lo lắng của cô. Debbie rồi sẽ sống được mà không có anh. Sẽ rất khó khăn. Nhưng cô sẽ ổn. Lũ trẻ sẽ ổn. Có khi về lâu về dài, họ còn sống tốt hơn ấy chứ.

“Sao anh lại nhìn em như thế?” Debbie hỏi.

Anh đưa hai cánh tay về phía cô. “Tới đây”, anh nói. Có lẽ không phải là vì những viên thuốc. Có lẽ anh đang hạnh phúc thật.

Cô đi chân trần qua chỗ anh và anh vươn tay cởi sợi dây nịt trên áo choàng, để nó mở ra. Anh đứng dậy và thò tay vào bên trong áo, trượt bàn tay từ hai bên sườn cô xuống đường cong trên hông.

Cô hít vào đột ngột và cắn môi. “Đã lâu lắm rồi”, cô nói.

Archie kéo cô về phía mình và hôn vào cổ cô, hít mùi hương của cô. “Nói cho anh nghe đi”, anh nói. Anh gạt chiếc áo qua vai cô và nó rơi xuống sàn, cô bước ra khỏi nó và sà vào vòng tay anh.

Anh biết cô. Hai bầu ngực, bên trái chỉ hơi to hơn bên phải một chút. Đám ma trận nốt ruồi trên cái bụng trắng. Phần mỡ thừa nhỏ do sinh nở còn sót lại ở bụng trên.

Anh hôn vào môi cô và lùi lại trèo lên giường, kéo cô nằm lên trên. Cô có vị kem đánh răng mùi bạc hà. Cô rên rỉ và đưa tay xuống để cởi thắt lưng cho anh. Anh ngăn cô lại, nắm cổ tay cô và đưa nó lên miệng để anh có thể hôn những ngón tay cô. Anh ra lệnh cho mình đáp lại. Anh muốn làm tình với cô. Anh đã yêu cô. Nhưng cơ thể anh phản kháng. Chuyện đã như vậy kể từ khi có Gretchen. Anh không biết đó là do những chấn thương thể xác mà anh phải trải qua, hay là anh đã bị đầu độc bởi cơn khát tình dành cho Gretchen đến mức cơ thể anh không chịu phản bội ả, không còn cương lên với bất kì ai khác nữa.

Anh sẽ làm tình với vợ anh. Anh sẽ làm việc này lần cuối cùng. Cho dù điều đó có nghĩa là phải gian lận một chút. Vậy là anh quyết định để Gretchen chui vào đầu mình trong chốc lát. Anh nhắm mắt lại. Và ả đã ở đó. Chúa ơi, ả thật đẹp, mái tóc vàng và làn da trắng sứ, miệng mở rộng, khao khát anh. Anh nhấm dái tai của Debbie, và đó lại là dái tai của Gretchen. Anh đưa tay vào tóc Debbie, và đó là tóc Gretchen. Ngay lập tức anh thấy mình cương lên. Anh có thể cảm nhận Gretchen đang mở khóa quần anh, trượt bàn tay vào bên trong quần lót của anh. Cảm giác thật tuyệt. Anh tự hỏi tại sao mình không làm điều này từ trước. Ả phủ lên cổ anh những nụ hôn nhẹ như cánh bướm như cách mà Debbie thường làm. Nhưng đó không phải là điều anh muốn. Anh đẩy lưỡi mình vào miệng ả, kéo quần xuống và lật người ả lại, đẩy vào bên trong. Anh thô bạo và lực đẩy khiến ả phải hít sâu, việc ấy càng làm anh hứng hơn nữa. Anh đẩy mạnh và sâu hết mức có thể. Anh không thể ngừng được. Anh muốn làm tình với ả mạnh hơn bất kì kẻ nào từng làm. Bất kì gã đàn ông nào ả từng có. Những kẻ đã giết người cho ả. Những kẻ ả đã giết. Anh muốn chạm tới trung tâm của ả.

Anh nghe thấy, từ một nơi xa xôi nào đó, tiếng vợ mình đang nói, “Anh đang làm đau em.”

Rồi anh lên đỉnh. Toàn bộ cơ thể anh rung lên, các bó cơ lưng thắt lại. Tất cả những giận dữ và căng thẳng, đau đớn anh vẫn nén chặt đang bùng lên trên mặt anh. Anh mở mắt ra.

“Chúa ơi, Archie”, Debbie nói. Cô đang run rẩy, cặp mắt mở lớn.

Archie rút ra khỏi người cô và đặt cô nằm lại trên giường. Anh vẫn có thể nếm được vị bạc hà nhàn nhạt trong miệng. “Anh xin lỗi”, anh nói và ghê tởm bản thân mình.

Debbie yên lặng một lúc lâu, vẫn ngồi nguyên trên giường. Cô quấn chặt chăn quanh bụng, khớp ngón tay trắng bệch ở chỗ cô túm chăn. “Anh phải đến gặp bác sĩ trị liệu”, cuối cùng cô nói. “Ngày mai.” Cô ngồi dậy và đi vào phòng tắm, vẫn quấn chăn. Cô bật vòi nước lên và nhìn vào hình ảnh Archie trong gương, trong lúc anh cũng nhìn vào cô. “Nếu không, chính em sẽ lôi anh đến đó.”