CHƯƠNG 37
“Mẹ đang hút thuốc đấy à?” Susan hỏi.
Căn phòng tối thui. Susan ngủ say cho đến khi mùi thuốc lá đánh thức cô khỏi một giấc mơ đáng yêu tuyệt vời, trong đó cô và Archie Sheridan đang có chuyến phiêu lưu trong một thành phố trông rất giống Atlantis. Susan nằm nguyên mấy phút, hít vào bằng chứng chết tiệt của vụ nghỉ giải lao hút thuốc giữa đêm của mẹ cô.
“Mẹ?” Cô hỏi.
Mẹ cô không trả lời.
Susan vươn tay lên để bật đèn cạnh giường. Nó phủ một hình tam giác ánh sáng làm lộ ra bà Bliss đang ngồi còng lưng ở bên giường, tấm lưng trần xoay ra Susan, tay cầm một điếu thuốc chỉ vừa thấp hơn mép đệm để giấu đi đầu sáng đỏ tố cáo.
Bím tóc vàng của bà Bliss được buộc lại thành túm dài gần đến eo. Bà liếc nhìn Susan. “Làm một hơi ấy mà”, bà nói và giơ điếu thuốc lên. “Không ngủ nổi.”
Susan ngồi dậy. “Không”, cô nói. “Mẹ không thể hút ở trong này được. Phòng không hút thuốc. Mẹ sẽ làm báo động cháy bật lên mất. Giơ nó ra ngoài cửa sổ ấy.”
Bliss đưa điếu thuốc lá lên môi và rít một hơi. “Cửa sổ không chịu mở”, bà nói.
Susan thả đầu ra sau thất vọng. “Mẹ”, cô rên rỉ.
Bliss thở dài và vươn người qua giường để dụi điếu thuốc trong cái cốc thủy tinh rỗng trên bàn. Bà đang mặc quần lót cotton màu đen và tất sọc cam đỏ cao đến đầu gối. “Con cứ như cảnh sát ấy”, bà nói.
Susan nhìn đồng hồ đeo tay. Mới hơn 3 giờ sáng. Đây có thể là cơ hội để cô thoát khỏi chốn này. Cô ra khỏi giường và nhón chân bước đến cửa dẫn ra hành lang. Cô đang mặc chiếc áo thun dài I Smell Bullshit và quần lót. Không, chính xác là bộ đồ để bỏ trốn nhưng đây chỉ là trinh sát thôi. Cô mở hé cánh cửa nhìn lén ra ngoài. Bennett ngay lập tức ngước lên từ chỗ ghế của mình và vẫy tay.
Chết tiệt, gã này không hề về nhà. Thậm chí anh ta còn không gật gù.
Susan vẫy lại, cố không tỏ ra thất vọng quá. “Không ngủ nổi”, cô giải thích. Rồi cô chui lại vào phòng và quăng mình lên giường.
“Con có thể bị sa thải”, Susan nói. “Cô gái mà con đang viết bài ấy, Molly Palmer. Cô ta chết rồi. Cái xác họ tìm thấy ngày thứ Bảy trong công viên chính là cô ta.”
Bà Bliss ngước lên, có vẻ quan tâm. “Cô ta đã chết như thế nào?” Bà hỏi.
“Họ không biết”, Susan nói. “Họ nghĩ đó là một vụ sốc thuốc. Nhưng ngài Thượng nghị sĩ đã chết. Cả Parker. Lại còn là một tai nạn thảm khốc nữa. Nhưng hẳn là phải có một mối liên hệ nào đó. Và Người đưa tin không muốn đăng câu chuyện, Ian nói đó là vì Castle vừa mới chết và họ muốn chờ vài ngày rồi mới công kích ông ta. Và bây giờ anh ta nói rằng họ không thể đăng nó vì thiếu Molly xác chứng cho câu chuyện.” Susan đã hứa với Molly là mọi chuyện sẽ ổn. Cô đã hứa với cô ta nhiều điều. Cô sẵn sàng nói bất kì điều gì để cô ta mở miệng. “Con nghĩ ông ta đã chịu áp lực”, Susan nói.
“Con có các ghi chú chứ?” Bliss hỏi. “Băng ghi âm các cuộc phỏng vấn?”
“Con đã đưa toàn bộ tài liệu của con cho Archie”, Susan nói.
Bà Bliss nhướng một bên lông mày. “Con đưa bằng chứng duy nhất hỗ trợ cho câu chuyện của con cho cảnh sát ư?”
Susan cắn môi. Cô đã không thực sự nghĩ về nó theo cách đó. “Vâng”, cô nói.
Bliss vươn tay tắt đèn ngủ, khiến căn phòng trở lại bóng tối. “Đôi khi”, bà nói, “mẹ nghĩ tất cả những cuộc biểu tình mà mẹ đã dắt con đi từ hồi còn nhỏ chẳng dạy được cho con bài học gì.”