CHƯƠNG 38
“Tất cả những việc này có thực sự cần thiết không?” Sarah Rosenberg hỏi. Chị đã đồng ý gặp Archie sáng sớm nay và tóc chị vẫn còn ướt sau khi tắm, một nùi tóc xoăn màu nâu để lại những vệt đen trên vai áo len xám. Không trang điểm. Một cốc cà phê nằm trên miếng lót cốc ở đầu kia chiếc bàn, cạnh cái ghế bành kẻ sọc. Chiếc cốc có một trái tim đỏ thắm trên đó và hàng chữ Bà mẹ vĩ đại nhất thế giới.
Archie cũng uống một ngụm từ cốc giấy đựng cà phê. Henry đang ngồi ngoài cửa văn phòng tại nhà của Rosenberg. Hai xe cảnh sát đỗ ngoài cửa. Một cảnh sát tuần tra ngồi trên hiên. “Để phòng khi chị định giết tôi”, anh nói. Những tấm rèm bằng nhung xanh đã được kéo lại. Anh không thấy mấy cây anh đào nữa.
Lông mày Rosenberg nhíu lại lo lắng. “Anh có ổn không?” Chị hỏi.
Không còn chuyện giả vờ gì nữa. Anh đã trông thấy chính mình trong gương sáng nay. Da anh trông như sáp nến. Có hai quầng thâm đen dưới mắt. Hai bàn tay anh run rẩy. “Không”, Archie nói.
“Gia đình anh sao rồi?” Rosenberg hỏi.
Archie nhìn chiếc đồng hồ quả lắc. Vẫn 3 giờ rưỡi. Ngày nào đó tự anh sẽ trả tiền để người ta sửa nó. “Bị choáng một chút”, Archie nói.
Rosenberg im lặng một lát. Chị cầm cái cốc có hình trái tim lên, uống một ngụm và đặt nó xuống. Trà, Archie nhận ra từ mùi của nó. Không phải cà phê. “Tôi đã đọc về chuyện xảy ra ở trường học”, Rosenberg nói. “Hẳn là rất khó khăn cho anh.”
Anh không muốn tin rằng Gretchen sẽ giết các con của anh. Khủng bố chúng thì có. Nhưng liệu ả có thể thực sự hạ sát máu thịt của chính Archie không? “Cô ta đã từng giết một cậu bé”, Archie khẽ kể. “Chuyện ấy đáng kể vì cô ta mới chỉ giết hai đứa trẻ.” Anh đang đùa ai vậy? “Theo như chúng tôi được biết.” Anh chống khuỷu tay lên thành ghế và đặt cằm lên tay. Rosenberg ngồi thẳng lên, sống lưng và cổ thẳng đứng, quan sát anh. “Mười tuổi”, Archie nói tiếp. “Cậu bé biến mất trên đường về nhà sau khi chơi ở công viên gần nhà.” Vụ đó xảy ra ở bang Washington. Anh đã lái xe đến đó để xem mổ pháp y. “Rồi cô ta bỏ xác thằng bé, vẫn trong tư thế trói tay chân, ở sân sau nhà cho mẹ nó tìm được.”
Dáng ngồi của Rosenberg không thay đổi. “Anh đã chứng kiến rất nhiều bạo lực”, chị nói đơn giản.
Archie uống một ngụm cà phê. Phải mất rất lâu sau mười ngày ở cùng Gretchen, anh mới có thể nuốt bất kì cái gì mà không bị bỏng rát thực quản. “Uống một ngụm nước thông cống khó chịu lắm”, anh nói. “Chị sẽ lại nôn ngược ra.” Archie lấy hộp thuốc ra. Anh thậm chí không buồn che giấu nó. Anh mở hộp và gõ rơi ra hai viên thuốc. “Tôi đã gặp may”, anh nói lúc thảy thuốc vào miệng. “Cô ta chỉ đút cho tôi vài thìa thôi.”
“Anh không hề may mắn, Archie”, Rosenberg nói. “Và anh cũng không làm gì để đáng bị như vậy cả.”
Mặc dù đúng là như vậy. Anh đã làm rồi.
“Tôi cần bắt được cô ta”, Archie nói. Anh không thể làm cho gia đình mình hạnh phúc, nhưng anh có thể giữ cho họ an toàn.
“Bằng cách nào?” Rosenberg hỏi.
Archie cười, nhớ lại hàng chữ khắc ở cửa trường Ben và Sara. “Giáo dục không phải là việc lấp đầy một chiếc thùng, mà là thắp sáng một ngọn lửa”, anh nói.
Rosenberg không nói gì.
“Yeats”, Archie bảo.
“Tôi biết ai đã nói câu đó”, Rosenberg nói. “Tôi chỉ không chắc nó áp dụng trong việc này như thế nào.”
“Cô ta sẽ tiếp tục giết người”, Archie giải thích. Anh đang ngày càng thoải mái hơn với kế hoạch của mình, tự thuyết phục rằng nó không điên rồ. “Cô ta không thể ngăn nổi mình. Cô ta đốt cháy mọi thứ chạm tay vào. Làm cách nào chị dập được một ngọn lửa? Chị đổ thêm dầu, và để nó tự cháy hết.”
“Hoặc bỏ chạy nhanh hết sức có thể, và gọi 911”, Rosenberg nói.
“Hoặc là thế”, Archie nói.