CHƯƠNG 39
Debbie Sheridan ra mở cửa trong chiếc áo choàng vải trắng với hàng chữ Câu lạc bộ Arlington bằng chỉ vàng thêu trên ngực áo. Phòng Susan không có sẵn áo choàng. Thậm chí còn chẳng có dầu gội đầu.
“Archie không có đây”, Debbie nói.
Susan cố rướn cổ nhìn qua Debbie để thấy là chiếc hộp cô đưa cho Archie vẫn còn ở chỗ cô đã để lại nó. Cô có thể nghe giọng trẻ con bên trong. “Tôi đã đưa cho anh ấy một thùng hồ sơ mà tôi cần xem lại”, Susan nói.
Debbie có vẻ không bị ấn tượng với cảnh ngộ của Susan. “Cô sẽ phải quay lại sau”, cô nói rồi đóng cửa.
Susan chớp mắt với cánh cửa đóng chặt chỉ cách mũi mình có mười phân. “Okay”, cô nói. Cô định quay lại phòng mình, nhưng khi đã chạm ngón tay lên nắm đấm cửa, cô cân nhắc lại và quay đầu đi ra cánh cửa mở ra cầu thang.
“Cô đi đâu đấy?” Cô nghe một giọng hỏi. Là Bennett.
Susan quay lại đối diện anh ta. “Họ có bao giờ cho anh nghỉ không?”
“Tôi đã tình nguyện làm ca đúp”, Bennett nói. Anh ta đang ngồi trên ghế. Thậm chí còn không có vẻ mệt mỏi. “Cô đi đâu đấy?”
“Ra ngoài!” Cô nói.
Bennett đứng dậy, cẩn thận đánh dấu trang tạp chí mà anh ta đang đọc rồi đặt nó lên ghế và đi ra chỗ cô. “Đáng lẽ cô phải ở trên này”, anh ta nói, mắt nheo lại.
Susan xòe những ngón tay ra vẻ đau khổ. “Tôi cần một điếu thuốc”, cô nói.
“Thói quen xấu”, Bennett bảo.
Susan cười. “Anh đã bao giờ được viết tiểu sử chưa? Tôi có thể viết một câu chuyện về anh. Cho tờ báo.” Cô chớp chớp mắt. “Kiểu người hùng ấy.”
“Tôi có một nhiệm vụ”, Bennett nói và khoanh tay lại. “Ngồi trong sảnh này và đảm bảo là cô và Thanh tra Sheridan an toàn.”
Susan thọc tay vào túi lôi ra bao thuốc lá và lắc chúng. “Tôi có thể chia”, cô nói.
“Tôi không hút thuốc”, Bennett nói.
“Thế tôi phải làm gì nào?” Susan hỏi.
Bennet thò vào túi mình rồi lôi ra một gói Big Red nhàu nhĩ. “Kẹo cao su không?”
“Archie không có ở đây”, Susan kể với bà Bliss khi cô trở lại phòng.
“Con đi khá lâu đấy. Con lấy kẹo cao su ở đâu đấy?”
Điện thoại của Susan đổ chuông. Số của Người đưa tin. Cô nghe máy.
“Tôi vừa mới gặp Tổng biên tập”, Ian nói. “Họ rất háo hức với trang blog.” Anh ta ngừng lời tạo điểm nhấn. Tôi đã có dòng tít: Thông điệp từ nhà an toàn. Cô đã có nội dung chưa?”
“Tòa báo bị áp lực phải dập câu chuyện về Molly Palmer, đúng không?” Susan hỏi.
Ian im lặng. Cô nghe tiếng anh ta đứng dậy và đóng cửa văn phòng. Cuối cùng, anh ta nói, “Đúng vậy.”
“Anh có đấu tranh vì tôi không?” Susan hỏi. “Sau hậu trường ấy?”
“Tôi biết là cô sẽ không tin đâu”, Ian nói. “Nhưng có đấy.”
Cô tin anh ta. Không phải vì anh ta không đểu giả, mà vì trước hết anh ta luôn là một nhà báo. Sau đó mới là tên đểu cáng. “Tôi sẽ làm mục thông điệp”, Susan nói. “Nhưng tôi muốn được in bài. Không có chuyện trang web vớ vẩn đâu. Và tôi chỉ làm việc này vì tôi muốn anh đăng câu chuyện Castle.”
“Có nhiều người lên web hơn là đọc báo giấy đấy”, Ian nói.
“Ồ”, Susan nói. “Nửa tiếng nữa tôi sẽ đăng cái gì đó.”
Trời đã tối mịt khi Susan đăng bài blog cuối cùng của ngày hôm đó. Cảnh sát đã quyết định rằng Gretchen gian díu với B.D. Cavanaugh, lính gác đã tự sát. Và Gretchen đã giết nữ cảnh sát hộ tống mình rồi bỏ trốn với cảnh sát nam. Ấy là nếu anh ta vẫn còn sống. Vì đang bị cô lập nên Susan đã phải thu thập thông tin trên điện thoại và email. Cùng với bà mẹ nằm trên chiếc giường bên cạnh xem tivi cả ngày. Theo nguyên tắc, bà Bliss không giữ tivi trong nhà, nên bất kể khi nào lại gần một cái là bà lại hoàn toàn mải miết với nó.
Tất nhiên trên các bản tin là dòng lũ không ngừng các thông tin về cuộc săn lùng Gretchen. Căn cứ cái cách mà các nhà báo hình truyền tải, bạn sẽ nghĩ họ đang mong ả trốn thoát.
Susan gập laptop lại. Gretchen Lowell đang nhởn nhơ bên ngoài. Archie Sheridan ở ngay bên kia sảnh. Cô đang ở trung tâm của câu chuyện lớn nhất năm. Trang blog của cô đã đạt hơn một triệu lượt xem. Đáng lẽ cô phải vui sướng. Nhưng cô không thể đẩy Molly Palmer ra khỏi đầu.
Susan trượt chiếc laptop lên giường. Chân cô vẫn còn ấm nóng vì nó.
“Rồi con sẽ bị ung thư đùi vì thứ đó”, Bliss nói trong lúc mắt vẫn dán vào bản tin.
Susan duỗi tay chân. “Làm gì có thứ gọi là ung thư đùi”, cô bảo.
“Chưa thôi”, Bliss nói.
Susan thấy căng cứng và hơi cuồng chân. “Con cần một điếu thuốc”, cô tuyên bố. “Mẹ đánh lạc hướng y tá Ratched được không?”
Bà Bliss chuyển hướng chú ý từ màn hình sang Susan. “Ai cơ?” Bà hỏi.
“Anh cảnh sát trong hành lang”, Susan nói.
“Bằng cách nào?” Bliss hỏi.
Susan mặc áo nỉ vào. “Nói chuyện với anh ta”, cô bảo.
Mặt bà mẹ nhăn lại lo lắng. “Mẹ phải nói gì?” Bà hỏi.
Susan nhún vai. “Hỏi anh ta về cửa sổ”, cô nói.
Charlene Wood đang thao thao bất tuyệt trên tivi trong lúc màn hình chiếu hình ảnh những nạn nhân của Mỹ nhân đoạt mạng.
“Con có chắc ra ngoài là an toàn không?” Bà Bliss hỏi.
Susan nhét bao thuốc lá và một chiếc bật lửa vào túi áo nỉ. “Mẹ để ý nghe nhé”, Susan nói và kéo mũ trùm lên. “Nếu Gretchen Lowell cố bắt con, con sẽ hét lên.”
Việc ấy thậm chí còn không khó khăn. Bà Bliss ra ngoài và nói chuyện với Bennett, Susan đã có thể chuồn xuống tầng theo cầu thang bộ. Bennett quá mải mê nên không trông thấy. Có lẽ anh ta đã nghe câu chuyện dấu hiệu hòa bình.
Susan đã tự do và không có việc gì làm. Cô không có ghi chép bên cạnh. Ian muốn cô ở lại Arlington để viết blog, và chừng nào anh ta còn có quyền lực với câu chuyện về Castle, chừng ấy cô còn muốn làm Ian hài lòng.
Susan châm một điếu thuốc và rít vào. Hơi đầu tiên bao giờ cũng là ngon nhất. Cả cơ thể cô thư giãn đôi chút. Nó hơi giống sex ở điểm này, lúc nào cũng là một sự nhẹ nhõm. Cô đã cố tự nhủ là mình hút thuốc vì thích những lần nghỉ giải lao hút thuốc - những khoảng lặng cô độc và trầm ngâm xen vào bắt buộc - nhưng sự thật là cô chỉ thích nicotine.
Những ngọn đèn đường trang trí vừa bật lên và vài chú mòng biển lang thang từ bờ biển vào đang kêu quàng quạc trong công viên. Portland cách Thái Bình Dương một giờ đi xe, và Susan vẫn không hiểu tại sao lũ mòng biển đi vào đất liền sâu đến thế, nhưng chúng luôn có mặt ở đó, lội bì bọp quanh dòng sông, ị lên các đoạn đường dạo mát và lang thang trong công viên. Một thằng nhóc người đầy xăm trổ và khuyên lướt qua trên ván trượt và lũ mòng gần như không thèm nhìn.
Tiết trời khoảng gần 21 độ, một buổi tối ấm áp và xinh đẹp. Bầu trời Tây Bắc Thái Bình Dương ban đêm là một tập hợp của những sắc độ phấn màu. Đã có ánh đèn trong vài tòa nhà ở trung tâm, các nhân viên ở lại muộn hay người dọn vệ sinh hoặc những cuộc tình công sở bí mật.
Susan rít thêm một hơi thuốc. Có lẽ cô nhầm. Có lẽ hơi thứ hai mới là tuyệt nhất.
Molly hút loại Kools. Susan tự hỏi liệu gia đình đã từ mặt của cô ta có tổ chức buổi tang lễ hay không. Nếu họ có làm, Susan tự hứa là sẽ mang một gói Kools đặt vào trong bình tro.
Một giọng nói vang lên, “Cô không thể hút thuốc ở đây được, thưa cô”, và Susan ngước lên để thấy anh nhân viên giữ cửa ghê gớm của Câu lạc bộ Arlington đang vừa đi về phía cô vừa phẩy tay như quạt.
Cô liếc ra sau để xem có phải anh ta đang nói chuyện với ai khác. Rốt cuộc Susan đang đứng bên ngoài. Trên vỉa hè công cộng. Không làm phiền một ai. Và cô đã bảo anh ta đừng có gọi mình là “thưa cô”.
Nhân viên giữ cửa vẫn tiếp tục vẫy tay. “Thưa cô?” Anh ta nói.
Susan hít một hơi thuốc lá nữa. “Tại sao không?” Cô hỏi.
“Cô sẽ làm phiền các vị khách khác”, anh ta nói cứ như thể đó là chuyện hiển nhiên.
Cô chỉ điếu thuốc vào mặt tiền tòa nhà gạch tối đen, mái hiên màu xanh, công viên, rồi cả những chiếc xe trên phố. “Tôi đang ở ngoài mà.”
“Nhưng họ sẽ phải đi qua cô”, anh ta nói. Anh ta mở cánh cửa kính để minh họa. “Để đi ra đi vào.”
Susan nhìn xuống điếu thuốc của mình. Cô cần gạt tàn. Nhưng cô sợ phải gạt tàn thuốc trên vỉa hè trước mặt anh chàng này. Có khi anh ta bắt cô phải lau luôn không chừng. “Thế tôi phải đi đâu nào?”
Anh ta chỉ sang bên kia phố vào công viên.
Susan nhượng bộ và đi sang bên kia phố, tìm được một cái ghế băng đối diện với Arlington. Phần này của công viên có một thác nước công cộng để trang trí và một bức tường bê tông thấp với tấm mề đay khắc mặt nghiêng của Simon Benson. Các thác nước này, còn được gọi là Cột sủi bọt Benson, có mặt khắp trung tâm Portland. Tương truyền là Simon Benson, một ông trùm buôn gỗ thời đầu thế kỉ ở Portland đã cho lắp các cột nước này để hạn chế công nhân uống bia giữa buổi. Susan không biết kế hoạch của ông ta có thành công không, nhưng một trăm năm sau, khắp công viên này có những tấm biển cảnh báo cấm cồn.
Susan gạt tàn thuốc lên những viên gạch lục giác bằng đá sỏi dưới chân. Cô hút American Spirits. Molly đã chết. Còn Susan thì hút thuốc. Cô cần phải trở lại với Molly Palmer. Trang blog có thể chờ. Cuốn sách về Gretchen cũng có thể chờ. Cô cần phải tập trung. Cô cần tìm ra cách để Người đưa tin chịu đăng tải câu chuyện về Molly. Cô càng ngày càng chắc chắn cái chết của Molly không phải là sốc thuốc do tai nạn. Cô cần tìm ra kẻ nào đã giết cô ta. Và cô cần tìm ra kẻ nào đang cố vùi lấp tất cả.
Cô khá chắc chắn là một câu hỏi này sẽ lại dẫn đến một câu hỏi khác.
Một người đàn ông vô gia cư với mái tóc rối bời đi tới và ngồi cạnh cô cùng một cuộn báo Street Roots. Ông ta có mùi ghét bẩn và mùi hôi của cơ thể, nhưng Susan quyết không phản ứng với chuyện đó. Ông ta thả tờ báo xuống giữa họ trên ghế, hít không khí và nhăn mặt rồi quay sang Susan.
“Cô có phiền không?” Ông ta hỏi.
“Sao cơ?” Cô nói.
“Không hút thuốc ấy.”