← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 40

Chú hải ly cao khoảng chín mươi phân và đã bị nhồi bông trong tư thế đứng trên hai chân sau, cái đuôi của nó là một miếng ván dẹp trên thảm to bằng cái đĩa, đầu nó xoay sang bên, như thể nó đã thoáng thấy điều gì nguy hiểm từ khóe mắt. Nó đã chết được khoảng một trăm năm rồi và lông đã rụng, nhưng thoáng sợ hãi trong cặp mắt đen nhánh vẫn làm nó có vẻ gần như sống động. Archie thấy đồng cảnh ngộ.

Chú hải ly đứng bên cạnh quầy của người phụ trách hầu bàn trong Nhà hàng Câu lạc bộ Arlington. Archie cảm thấy thương cho ông ta, bởi nhà hàng này chỉ dành cho thành viên câu lạc bộ và khách khứa, Archie chưa bao giờ thấy nhiều hơn bảy người cùng lúc. Hầu hết thời gian ông quản lý chỉ lật giở cuốn sổ đặt bàn có bọc da và khi không làm việc đó, ông ta nhặt những chiếc lông vũ nhỏ xíu rơi từ con gà lôi nhồi bông trên bệ lò sưởi xuống tấm thảm bên dưới.

Debbie ngước nhìn đầu con hươu đực trên cánh cửa dẫn vào nhà ăn. “Chỗ này làm em thấy rờn rợn”, cô nói. Chỉ có một chiếc bàn duy nhất là có người dùng bữa, và tiếng lanh canh của đồ bạc còn vang xa hơn giọng họ.

“Sẽ không lâu nữa đâu”, Henry nói. “Vài ngày nữa thôi.”

Debbie nhìn Archie như thể cô muốn hỏi thông tin gì đó, một cái gật đầu hay gì đó. Họ đã không nói về chuyện đêm hôm trước. Anh có thể nói gì đây? Xin lỗi ư?

Archie nhìn vào đĩa của mình.

Sau chuyến ghé thăm Rosenberg, anh đã dành vài giờ ở văn phòng Đội đặc nhiệm để cố giúp đỡ họ phối hợp cuộc săn đuổi, và phần còn lại trong ngày ở Câu lạc bộ Arlington, thì cố tỏ ra bình thường vì lũ trẻ. Giờ Claire đang ở trên gác với chúng để Archie và Debbie có thời gian bên nhau. Nhưng thậm chí họ không thể làm việc đó mà không có Henry.

Thức ăn khá ổn. Archie ăn thêm một miếng cá hồi phủ xốt pesto rau mùi, vẫn tránh ánh mắt Debbie. Cá hồi gần như là món duy nhất họ phục vụ. Bánh cá hồi. Sa lát cá hồi. Phi lê cá hồi. Cá hồi nướng. Giờ đang là giữa mùa câu của sông Copper, khi hàng trăm ngư dân lao lên đầu nguồn con sông lởm chởm dài gần năm trăm cây số ở Alaska để cố bắt những chú cá đang vượt sông sinh nở. Đó là khi loại cá này béo bổ nhất. Bạn bắt được chúng ở càng xa trên lộ trình thì chúng càng trở nên bầm giập và vô vị.

Bụng dạ Archie quặn lên và khó chịu. Anh đã cắt giảm lượng thuốc trước đây. Anh biết các triệu chứng bắt đầu như thế nào. Anh đặt chiếc dĩa bạc và khăn ăn màu trắng xuống, đẩy ghế tránh xa bàn và đứng dậy. “Anh phải vào nhà vệ sinh”, anh nói.

Henry cũng đứng dậy, định đi cùng anh.

Họ quá lo lắng cho anh và chưa kịp nghĩ đến việc bắt Gretchen. Nếu Archie được quyết định thì anh đã gọi cả quân đội tới. Nhưng quyền hành không ở trong tay Archie. Trừ chuyến đi trị liệu, anh đã dành cả ngày chôn chân trong Arlington, cố không tiếp xúc ánh mắt với Debbie.

Archie thở dài. “Anh có định xem tôi đi vệ sinh không?” Anh hỏi.

Henry nhìn quanh nhà hàng trống vắng, phòng vệ sinh trong tầm nhìn ở cuối phòng, rồi nhún vai và ngồi xuống.

“Cảm ơn”, Archie bảo.

Phòng vệ sinh nam có các buồng với cửa đóng riêng. Đẳng cấp thật. Archie đi vệ sinh xong và rửa tay. Chất xà phòng lỏng có mùi như hoa tử đinh hương. Hay có lẽ anh chỉ tưởng tượng ra nó. Anh cảm thấy đờ đẫn vì thiếu ngủ. Hai mắt anh có màu vàng nhờ trong gương nhà vệ sinh. Anh dùng một cái khăn vải để lau khô tay và thả nó vào giỏ rơm bện bên dưới mặt bệ cẩm thạch.

Một cậu nhóc đang chờ anh bên ngoài cửa buồng vệ sinh. Cậu ta không phải là trẻ con thật. Chắc cỡ hai mươi tuổi. Archie có thể thấy một cái lỗ trên môi chỗ cậu ta xỏ khuyên khi không đi làm. Chiếc áo đồng phục trắng được là thẳng tưng và khi cậu ta lại gần Archie, anh thoáng bắt được mùi khói thuốc lá còn mới.

Cậu nhóc nói từ khóe miệng giống như có một bí mật. “Bạn anh đang tìm anh”, cậu ta bảo. “Cô ấy bảo tôi chờ và chỉ được nói khi anh ở một mình.”

Cậu nhóc có vết xỏ khuyên mới ở trên đỉnh tai, chỗ sụn. Nó chỉ là một cái nụ bằng bạc nhỏ xíu, khuất dưới tóc và nhỏ đến nỗi quản lý nhà hàng chắc đã không chú ý tới. Hẳn Archie cũng đã không biết nếu không phải vì dòng máu mỏng tang đang rỉ xuống mép ngoài bên tai trái của cậu ta.

Loại khuyên này phải mất thời gian rất lâu để lành lại.

“Cô ấy đâu?” Archie hỏi.

“Trong xe ô tô ở ngoài ngõ.” Cậu nhóc chỉ ra sau, về phía cánh cửa sắt xoay, cứ như nó không là gì cả, cứ như cậu ta chỉ đang dẫn đường đến trung tâm thương mại. “Đằng đó. Đi qua bếp.”

Lúc này Archie nhận ra cậu ta đã nghĩ Gretchen là tình nhân của anh, dựa vào ánh nhìn láu cá trong mắt cậu ta.

“Cậu đang chảy máu”, Archie nói.

Hai lông mày của cậu nhóc nhíu vào nhau rồi cậu ta đưa tay trái lên và chạm vào tai, nhăn mặt khi làm vậy. Cậu ta hạ tay xuống và nhìn vào nó, một vệt máu hiển hiện trên đầu ngón tay. “Kinh quá”, cậu ta bảo.

“Tối nay cậu có kế hoạch gì chưa?” Archie hỏi cậu nhóc, nghĩ đến những giờ thẩm vấn mà cậu sẽ phải đối mặt trong tay Henry.

“Chưa”, cậu ta bảo.

Archie đi ra cánh cửa dẫn vào bếp, tránh khỏi Henry, khỏi Debbie, khỏi mọi thứ. “Tốt lắm.”