CHƯƠNG 41
Người mà Archie trông đợi gặp ở phía bên kia cánh cửa dẫn ra con đường nhỏ là Susan Ward. Cô ngước lên từ chỗ đang đứng, bên cạnh cái thùng rác lớn màu xanh lá cây, giật điếu thuốc giữa hai môi và nói xin chào, cứ như cô không hề ngạc nhiên khi thấy anh. Trong một giây dài, Archie bối rối. Rồi anh nhìn qua chỗ cô vào khúc trên của con đường, nơi đèn phanh của một chiếc Jaguar bạc đang lập lòe trong bóng tối, như cặp mắt ngái ngủ, đe dọa.
“Cô có sao không?” Archie hỏi Susan.
Susan gạt tàn thuốc trong chiếc bình cỡ dành cho nhà hàng đã từng đựng món cà chua hầm, nhưng giờ thì đựng tro của hàng ngàn lần nghỉ giải lao hút thuốc. “Ừ. Đây là chỗ khốn nạn duy nhất tôi có thể hút thuốc.” Cô chỉ vào một bên thùng rác bốc mùi thức ăn hỏng. “Cẩn thận nước tiểu đấy.”
Thực tế Susan chỉ tình cờ ở đây. Choáng váng vì nhẹ lòng, Archie lảo đảo và phải giơ tay ra bám vào thùng rác để đứng vững.
“Khiếp, anh uống nhiều à?” Susan hỏi. Cô cười, lớp son đỏ dính vào răng, và cô rít thêm một phổi đầy khói thuốc nữa. Đầu mẩu thuốc lá nằm khắp nơi trên nền gạch bê tông bên dưới, giống những que diêm rơi ra trong trò chơi con trẻ vậy. Đầu mẩu thuốc là nguồn tích trữ ADN tuyệt vời.
“Cho tôi một điếu”, Archie nói.
Susan do dự. “Thật á?”
Archie đưa một tay ra. Nó khẽ run, nhưng không đủ để bất kì ai khác ngoài anh trông thấy. Susan lôi một điếu ra khỏi bao thuốc màu vàng và đưa cho anh.
“Anh đã từng nghiện thuốc lá chưa?” Cô hỏi.
Archie nhận chiếc bật lửa bằng nhựa màu đen từ cô rồi châm thuốc và rít vào. Khói làm cháy phổi anh, nhưng anh không ho. Anh liếc ra chỗ chiếc Jaguar vẫn đang chờ phía trước, động cơ gần như câm lặng. Nó là chiếc xe tốt duy nhất mà người Anh từng sản xuất. “Không”, anh nói. “Đã từng thử vài lần. Không bao giờ nghiện. Mặc dù vậy tôi vẫn nhớ lần đầu tiên. Đó luôn là thứ mà mọi người nhớ đến. Điếu thuốc đầu tiên. Nụ hôn đầu. Cái xác đầu tiên trong công viên.”
Susan nhướng chân mày. “Okay.” Cô đang mặc quần legging đen, đi ủng màu nâu, một chiếc áo thun quảng bá cho ban nhạc mà Archie không nhận ra, một cái áo nỉ có mũ, và mái tóc xanh lam được buộc gọn lại. “Này”, cô nói. “Tôi biết tôi chỉ vừa mới đưa nó cho anh, nhưng tôi cần lấy lại hộp ghi chú về câu chuyện Castle.”
Yêu cầu của cô gần như không vào được đầu anh. Archie còn nhiều việc khác trong tâm trí. “Tôi phải đi”, Archie nói.
Susan liếc lại cánh cửa thoát hiểm xước xác dẫn vào bếp. “Henry đâu?”
“Họ sẽ ổn”, Archie nói với chính mình nhiều hơn là với Susan. Anh bước thêm vài bước về phía chiếc xe rồi quay lại nhìn Susan và mỉm cười, thả điếu thuốc xuống.
“Archie?” Anh nghe tiếng Susan gọi, giọng cô đã cao vói.
Anh tiếp tục đi về phía chiếc xe. Khi tới nơi, anh quay lại lần nữa. Anh mở cánh cửa hành khách. Susan đứng chống tay trên hông, đầu nghiêng sang một bên. Giữa họ, điếu thuốc anh thả rơi vẫn đang cháy màu vàng cam trên vỉa hè. Anh đã không giẫm lên nó, không nghiền nát nó. Anh đã không muốn mạo hiểm phá hoại cơ hội lấy mẫu ADN của anh cho họ.
Anh đã không vẫy tay tạm biệt Susan. Như thế có vẻ ghê gớm quá. Thay vào đó anh chỉ quay đi khỏi cô, và di chuyển nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, trèo vào trong xe.
Cơn buồn nôn đã qua và anh gần như nhẹ nhõm, chắc chắn rằng đây là kế hoạch tốt nhất. Hơn nữa, điếu thuốc sẽ giúp họ sau này.
Nếu họ phải xác định một thi thể.
Chiếc ô tô di chuyển ngay lập tức.
Anh cảm thấy bàn tay ả đặt ở đùi trên của mình trước cả khi nghe tiếng. “Chào anh yêu”, ả nói.
Anh nhìn sang ả. Mái tóc vàng buộc gọn ở gáy, bàn tay trái đặt ở vị trí mười hai giờ trên bánh lái. Ả vừa lộng lẫy, vừa đáng sợ và lại tràn đầy sức sống một cách lạ lùng. Nếu cách này thành công thì cũng đáng lắm. Nếu không thì, kệ nó thôi.
“Chào Gretchen”, anh nói.