← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 42

Bảng điều khiển của chiếc Jag là mặt gỗ óc chó, bóng loáng đến nỗi Archie nhìn được cả ảnh phản chiếu của mình trong đó. Hình ảnh mờ mịt và anh quay đi tránh nhìn vào khuôn mặt hốc hác của mình.

“Lấy hết đạn ra khỏi súng và pin khỏi điện thoại của anh rồi ném chúng ra ngoài cửa sổ”, Gretchen bảo. Giọng ả trong, ngọt ngào như tiếng nhạc.

Archie quay sang ả. Tim anh đập thình thịch, adrenaline chạy trong cơ thể. Cảm giác thật tốt. Nó làm anh thấy phê. “Làm thế là xả rác bừa bãi”, anh bảo.

Gretchen cười ngọt ngào. Anh đã rất nhớ việc được nhìn ả. Ả ba mươi tư tuổi nhưng lại vừa trẻ hơn vừa già hơn theo một cách nào đó. Làn da không tì vết. Những đường nét hoàn hảo. Cảm giác giống như nhìn vào một bức tranh trong viện bảo tàng sau khi bạn mới chỉ nhìn qua tấm bưu thiếp; bản in trong kí ức của anh còn lâu mới sánh bằng bản gốc. “Đám cảnh sát đi tìm anh sẽ tìm thấy chúng vào sáng mai”, ả nói.

Anh lôi điện thoại khỏi túi quần, tháo nắp sau và lấy cục pin dẹt màu xanh ra, rồi lấy súng ra khỏi bao và để những viên đạn khẽ rơi từ trong ổ đạn vào một bàn tay. Gretchen bấm một nút ở đâu đó làm cửa sổ bên phía anh trượt xuống và anh giơ tay ra ngoài, thả cả đạn lẫn pin rơi xuống phố. Những viên đạn nảy lên, va vào xi măng.

Gretchen rẽ trái ra khỏi các tòa nhà của công viên và hướng về phía bờ sông. “Xe đẹp đấy”, Archie bảo.

“Em có ít tiền để dành”, ả nói. “Bằng một cái tên khác.” Ả di chuyển bàn tay nhích lên trên đùi anh đôi chút. Chỉ là một mi-li-mét, nhưng cảm giác của nó thì xa hơn nhiều. “Tìm trong ngăn đựng găng tay ấy”, ả bảo.

Anh mở ngăn đựng găng tay của chiếc xe. Bên trong là năm lọ thuốc kê đơn lớn màu hổ phách.

“Lấy thuốc ra”, ả hướng dẫn. “Và đặt súng cùng điện thoại của anh bên trong. Có nước ở ngăn đựng cốc đấy.”

Archie làm theo các chỉ dẫn. Khẩu súng và điện thoại dù sao cũng vô dụng rồi. Anh cầm chai nước trong ngăn đựng cốc bên cạnh đầu gối trái của mình và mở nắp. Rồi anh mở một trong các lọ thuốc. Ngay cả với ánh đèn mờ mờ trong xe, anh cũng biết chúng là gì, hình dáng và cảm giác của những viên thuốc. Anh gõ cho bốn viên rơi ra khỏi lọ rồi nuốt chửng bằng nước.

Ả cầm mấy viên nhỏ màu vàng từ ngăn kéo đựng tiền lẻ của ô tô và đưa cho anh.

“Cái gì đây?” Anh hỏi. Họ đã ở trên đường Bill Naito Parkway, xuôi về phương nam. Dòng sông ở bên trái họ. Trong những năm 70, ở đây từng có một con đường quốc lộ chạy ra sông, nhưng người ta đã quyết định phá bỏ nó và xây một công viên để kéo dài trung tâm thành phố ra tận mép nước.

“Chúng ta còn cả một chặng đường dài phía trước”, Gretchen nói.

Ả không muốn anh thấy họ đang đi đâu. Đó là dấu hiệu tốt. Nếu ả định giết anh ngay lập tức thì việc ấy sẽ chẳng thành vấn đề nữa.

“Tôi có sắp thức dậy trong tình trạng bị trói vào một cái cáng không?” Anh hỏi.

“Không.”

Anh để mấy viên thuốc lên lưỡi. Chúng có vị đắng. Nhưng không giống Vicodin. Nó là một loại đắng khác. Anh nuốt thêm một ngụm nước nữa để chiêu nó trong miệng.

“Em đã rất nhớ anh, anh yêu ạ”, Gretchen nói.

Archie cười và dựa đầu vào cửa xe, dõi theo lúc họ rẽ lên đường I-5 đi về phương nam. “Ừ”, anh nói.