← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 43

“Đó là loại xe gì?” Henry hỏi.

Susan lúng túng lấy một điếu thuốc khác, hai bàn tay run lẩy bẩy. Henry đã lao ra khỏi cánh cửa dẫn ra con ngõ chỉ một phút sau khi chiếc xe màu bạc biến mất. Và từ đó đến giờ, anh không ngừng la hét cô.

“Tôi đã bảo anh rồi”, Susan nói. “Nó màu bạc.” Cô nghĩ về lớp sơn, mường tượng ra những mẫu sơn mẹ cô đã mang về nhà và quệt lên những mặt tường khác nhau nhiều năm liền trong lúc bà đưa ra quyết định. “Nhưng không phải bạc ánh lam; không giống sông băng hay màu kim loại; cũng không phải loại trung tính.” Cô lục trí nhớ tìm một lời giải thích kĩ hơn, muốn giúp ích theo bất kì cách nào có thể. “Nó là màu bạc với ánh màu xám, giống cái áo sơ mi lụa với tay áo kiểu Pháp mà thỉnh thoảng tôi vẫn mặc. Loại bạc đắt tiền. Platinum ấy.” Rồi cô chợt nghĩ ra. “Nhạt hơn màu của Macbook Pro một tông.”

Henry dường như không trân trọng những nỗ lực xác định màu của cô. Mạch máu trên trán anh phập phồng. “Nó có phải xe mới không?”

“Có chứ?” Susan nói. Anh đang làm cô lo lắng. Cô nhìn vào gói thuốc của mình. Chỉ còn hai điếu. Chết tiệt, sao cô không thể để ý hơn đến sự vật nhỉ?

Henry đặt một tay lên cánh tay cô, để cô nhìn lên. “Đó có phải một chiếc xe của Mỹ không? Sedan? Nó có biển số không? Có đề can đuôi xe không? Có mấy đèn đuôi?”

Susan thấy mắt mình ậng nước. “Tôi không biết.” Cô châm thuốc. Sau lưng Henry, ở bên kia con ngõ, Susan có thể trông thấy Debbie đang đứng ở cửa bếp. Hai cảnh sát trực ở trên gác đang đứng cùng cô. Ba xe tuần tra cũng vừa tới, làm con ngõ tối om giờ đầy ánh đèn nhấp nháy.

“Cô là phóng viên cơ mà, vì Chúa”, Henry nổi cáu.

“Tôi không biết về xe cộ”, Susan nói. Cô hít một hơi run rẩy, theo sau là một hơi rít thuốc lá. “Tôi chỉ biết về quần áo, âm nhạc và du lịch sinh thái thôi.”

“Du lịch sinh thái?” Henry hỏi.

“Tôi đã viết về đề tài đó mà”, Susan giải thích.

Henry nhắm mắt lại. “Cậu ấy đã nói gì?”

Họ đã đi qua đoạn này rồi. “Tôi bảo anh rồi, anh ấy nói, “Họ sẽ ổn, chỉ mỗi thế thôi”, Susan nói.

“Chết tiệt”, Henry nói rõ to.

Susan theo dõi Debbie tách khỏi hai cảnh sát và chạy về phía họ. Debbie đưa một tay lên ôm miệng, như đang cố kìm một tiếng khóc khỏi bật ra. “Có chuyện gì vậy, Henry?” Debbie nói qua bàn tay. “Có phải cô ta không?”

Susan tự động đưa điếu thuốc của mình tránh khỏi khoảng không của Debbie. Rồi cô liếc sang nó. “Điếu thuốc”, Susan nói. “Anh ấy đã vứt điếu thuốc của mình ở kia.” Cô chỉ vào một điểm cách đó ba mét trong ngõ.

Debbie lắc đầu. “Archie không hút thuốc.”

Susan đi đến chỗ Archie đã thả điếu thuốc, Henry và Debbie theo sau. Nhìn khắp mặt đất, Susan nhanh chóng tìm thấy nó, điếu thuốc đã cháy đến tận đầu lọc. Cô vẫn có thể ngửi thấy mùi của nó.

Henry ngồi xổm xuống, lấy một chiếc túi Ziplock ra khỏi túi quần, lộn từ trong ra ngoài và nhặt điếu thuốc lên, lộn lại để điếu thuốc nằm bên trong túi.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Debbie hỏi.

Henry nhìn điếu thuốc và xoa trán bằng một bàn tay lớn. “Đồ ngốc này”, anh lẩm bẩm. Anh nhìn lên Debbie. “Không phải cô.” Anh lại xoa mặt. “Archie muốn chúng ta có mẫu ADN của cậu ấy. Nhưng chúng ta có cần đâu.” Anh thở dài. “Bởi vì chúng ta đã có phần lá lách của cậu ấy trong một cái lọ chứa phooc mon ở phòng vật chứng trong trung tâm rồi.”

Debbie bắt đầu run rẩy. “Chúng tôi đã hạnh phúc”, cô nói không với ai cả. “Chúng tôi đã yêu nhau.” Cô hổn hển và hai vai rũ ra phía trước, rồi cô hạ bàn tay vẫn đang che miệng xuống vai Henry để đứng vững.

“Ôi Chúa ơi”, cô bảo với Henry. “Tôi sẽ phải nói gì với Ben và Sara đây?”

Henry không trả lời.

“Vậy chuyện gì sẽ xảy ra?” Susan hỏi.

“Chúng ta sẽ đi tìm họ”, Henry nói đơn giản.

Một cảnh sát tuần tra đi đến, dẫn theo một chàng trai trẻ trong chiếc áo đồng phục màu trắng. “Cậu nhóc này bảo rằng một người phụ nữ tóc vàng đã sai cậu ta nói Sheridan tới gặp cô ta ở đây”, cảnh sát kể.

Cậu nhân viên phục vụ đưa tay chạm lên tai trái. “Có chuyện gì đấy các anh?”

Henry vẫn trong tư thế ngồi xổm, nhìn lên một cách mệt mỏi. “Cô ta đi loại xe gì?” Anh hỏi cậu nhân viên.

“Một chiếc Jaguar XK dòng 2007 màu bạc với các bánh xe ốp crôm Sabre”, cậu nhân viên nói.

Henry quay sang Susan. “Thấy việc đó dễ dàng thế nào chưa?” Anh nói.