CHƯƠNG 44
Susan uống một ngụm cà phê nguội lạnh trong cốc đặt trên bàn. Đó là cà phê cũ từ sáu giờ trước và có vị như vỏ cây, nhưng cô không quan tâm. Cô dựa lên chiếc ghế làm việc. Bây giờ là 4 giờ sáng và tầng năm tòa soạn Người đưa tin đang rất tấp nập. Nghe đồn đích thân Howard Jenkins đang ở trong văn phòng của ông ta. Thậm chí cả các nhân viên thực tập cũng đã đến. Gretchen Lowell đã bỏ đi cùng Archie Sheridan? Đó là tin sốt dẻo, và toàn bộ những người hoài nghi thông thường cũng đều muốn can dự vào. Không cần biết có vụ hỏa hoạn đang náo loạn miền Trung Oregon, một chiếc máy bay nhỏ đã mất tích ngoài bờ biển, và một tập hợp những tin xấu thường lệ. Gretchen bán báo nhanh đến nỗi đến cả Hearst cũng phải hổ thẹn. Tờ Người đưa tin chưa từng chứng kiến nhiều hoạt động thế này kể từ hồi Archie Sheridan bị bắt cóc. Lần đầu tiên. “Ai đó pha thêm cà phê đi”, Susan nói.
Không ai trong tòa soạn động đậy.
Susan vò một mảnh giấy và ném nó vào Derek, anh ta vẫn đang ngồi lướt net cách đó ba bàn.
“Này!” Derek la lên và xoa tai chỗ cô đã ném trúng.
“Đặt ít cà phê đi”, Susan bảo.
Derek đứng dậy và lủi thủi đi vào phòng nghỉ giải lao.
Susan đã ở lại tòa soạn suốt đêm. Cô khăng khăng xin đi làm, với sự đồng thuận là sẽ quay lại chỗ trú ẩn để ngủ. Gretchen Lowell đang bỏ trốn. Susan tin rằng mình là điều cuối cùng trong tâm trí Mỹ nhân đoạt mạng. Bà Bliss vẫn ở lại Arlington. Bà bảo mình vẫn cảm thấy bị đe dọa. Susan thì khá chắc là vì bà thích dịch vụ phòng thôi.
Susan đang ngồi trước máy tính của mình. Cô đã làm mòn phím L và S trên bàn phím và hai lòng bàn tay cô để lại vệt bẩn vĩnh viễn trên chỗ để tay màu trắng của laptop. Cô có một chiếc máy tính bàn ở tòa soạn, nhưng không dùng nó. Nó có bộ vi xử lý Pentium II. Parker, một nhân viên lão làng hơn bất kì ai ở tầng này, thì có chiếc Pentium III, và tất cả bọn họ chỉ đang chờ giây phút thích hợp để lao vào tranh nó.
Tờ Người đưa tin đã mở màn câu chuyện về sự biến mất của Archie Sheridan trên website của họ tám phút trước khi Charlene Wood lên sóng trực tiếp trong con ngõ đó. Ít nhất đó cũng là một thành quả. Đó là bài viết dài nhất của Susan mà không lèo nhèo với Ian về câu chuyện Castle. Thay vào đó, cô đã viết hẳn một bài mang tính cá nhân tường thuật lại các sự kiện trong ngõ. Ian thích làm theo cách tờ New York Times, tức là các phóng viên luôn tự xưng ngôi thứ ba, chẳng hạn như “Theo một phóng viên, chiếc xe nghi vấn có màu bạc”, hoặc “Phóng viên này đã có mặt bên ngoài để hút thuốc và chứng kiến sự việc”.
Susan nghĩ rằng viết như thế làm cô giống như một kẻ khốn kiếp. Vì vậy cô lờ tịt Ian và viết bài báo với ngôi thứ nhất, nhưng bỏ qua đoạn hút thuốc.
Họ đã có thể kiểm soát được câu chuyện. Cô đã đồng ý với Henry lược bỏ phần Archie tự ý chui vào xe ô tô. Như hiện nay, câu chuyện với công chúng ám chỉ là Gretchen đã một lần nữa dùng vũ lực ép anh. Điều này cũng có thể lắm chứ. Ả có thể có một khẩu súng. Susan không thấy được. Đây không phải là lời nói dối. Mà chỉ là không tìm hiểu mọi khía cạnh. Và Chúa biết báo chí vẫn làm vậy suốt đấy thôi.
Ian đi đến và ngồi cạnh cô, trên bàn. Anh ta đang ngồi quá sát cô. Anh ta đã làm vậy khi họ ngủ cùng nhau và cô thích thế. Cảm giác hư đốn làm sao. Cô đã tưởng đó là bí mật nhỏ của họ. Giờ cô tự hỏi có phải tất cả mọi người trong phòng tin tức đều đã biết. Rất có thể.
“Có một cuộc họp báo lúc 6 giờ”, Ian nói. Anh ta mặc quần bò và chiếc áo thun mua ở quầy quà tặng của MoMA [25] . “Cô muốn làm không?”
“Có”, Susan nói. Có phải anh ta đang cố làm cô phân tâm?
“Vậy thì về nhà đi”, Ian bảo.
Susan không muốn về nhà. Và cô chắc như quỷ là cô không muốn quay lại Arlington. “Tôi đang chờ một nguồn tin”, cô nói.
“Về đi, Susan”, Ian khẽ nói. “Nghỉ ngơi một chút. Tắm rửa. Mặc thêm quần áo. Có mặt ở trung tâm của Bộ tư pháp lúc 6 giờ.” Anh ta đặt một tay lên vai cô. “Tôi biết Sheridan rất quan trọng với cô”, anh ta nói.
Lưng Susan cứng đờ khi cô nhận ra điều anh ta đang nghĩ. “Tôi không ngủ với anh ấy”, cô nói vội.
Ian giơ hai tay lên. “Không phải chuyện của tôi.”
“Không”, Susan nói. Cô lắc đầu. “Đừng làm méo mó câu chuyện.” Cô không thích anh ta nghĩ về Archie như thế, cứ như anh chỉ là một trong số những lần cảm nắng không thích hợp khác của cô. “Anh ấy là bạn tôi.” Cô thò tay xuống dưới gầm bàn và giật dây laptop ra khỏi ổ cắm chỉ bằng một cú giật tay. “Chuyện của chúng tôi không phải như thế.”
Derek xuất hiện, mỗi tay cầm một cốc Người đưa tin. Một cốc có sẵn que khuấy bằng nhựa và nhiều sữa đến nỗi trông nó giống Nesquik. Cốc kia là cà phê đen. Anh ta đưa cho cô cốc đen.
“Đen và đắng đúng không nào?” Anh ta hỏi.