CHƯƠNG 46
Khi Archie tỉnh dậy, anh đang nằm ngửa trên một chiếc giường. Trời còn tối nhưng cửa đã mở và ánh sáng tràn vào một nơi trông giống như hành lang. Một chiếc quạt trần đang quay trên đầu, chốt hơi lỏng nên nó khẽ chạm vào trần nhà mỗi khi quay. Trần và tường ở đây làm bằng gỗ tuyết tùng, giống như một khoang tàu. Trong phòng có một ngăn kéo bằng gỗ và một poster cuộc đua mô tô được đóng khung, một cửa sổ đã kéo rèm. Anh đang ở một mình, nhưng anh nghe được mùi lửa cháy. Ả đang ở đâu đó gần đây.
Anh đã ngủ được một thời gian. Anh có thể thấy điều đó vì cơ thể đau nhức, bị lạnh và bồn chồn. Anh cần thêm thuốc. Anh thả bàn chân đi tất xuống thảm. Ả đã lột giày anh ra và anh trông thấy chúng đặt cạnh nhau bên cạnh giường. Anh cúi xuống để đi giày. Đầu anh đau nhức và anh phải dừng lại một lát mới cử động được. Rồi anh thọc hai chân vào giày, buộc dây rồi ngồi lên. Anh nhìn quanh tìm các lọ thuốc từ xe ô tô nhưng chúng không có trên tủ hay trên chiếc bàn cạnh giường. Cánh cửa buồng thay đồ làm bằng ván tuyết tùng. Anh mở nó ra và phát hiện nó đầy quần áo. Anh tự hỏi chúng thuộc về ai rồi nhận ra tất cả đều mới tinh. Ả đã mua chúng cho anh. Hoặc ả đã lên kế hoạch để anh ở lại đây một thời gian, hoặc ả muốn anh nghĩ như thế. Quần nhung. Quần nâu. Áo sơ mi xanh cài khuy, áo sơ mi trắng cài khuy, áo len, và vài chiếc áo khoác thể thao chuyên dụng. Trông y như tủ quần áo của anh ở nhà vậy. Dễ đoán luôn là một trong những khuyết điểm của anh.
Anh quay lại và đi ra kéo rèm cửa sổ lên. Bên ngoài đã sẩm tối hoặc mới sáng sớm. Anh chỉ thấy toàn cây. Những cây thông vỏ trắng. Chúng không mọc ở sườn tây ngọn núi. Ả đã mang anh sang sườn đông. Vào vùng hoang mạc trên cao. Có thể họ vẫn còn ở Oregon. Có thể không.
Có tiếng nhạc. Cổ điển. Nó rất nhẹ nhưng chắc chắn phát ra từ đâu đó trong nhà. Anh liếc qua cửa sổ. Anh có thể mở nó. Trèo ra ngoài. Bỏ đi. Họ có thể đang cách nơi nào đấy nhiều cây số. Nhưng anh vẫn làm được. Anh vẫn có thể từ bỏ kế hoạch của mình, vẫn có thể từ bỏ ả. Cố về nhà.
Anh cân nhắc thêm một lát, trước khi quay lại, đi về phía ánh sáng đang tràn vào qua cánh cửa mở và bước ra sảnh. Có tới vài cánh cửa. Hành lang ở đây cũng là ván tuyết tùng. Sàn nhà được trải thảm màu xám, loại thảm lốm đốm sản xuất hàng loạt mà bạn sẽ trải trong nhà cho thuê hay nhà nghỉ. Tiếng nhạc đang phát ra từ cuối hành lang, nó mở ra không gian phòng khách.
Anh đi về phía ấy.
Có một dãy cửa sổ trong phòng khách nhìn ra hàng hiên và nhiều cây hơn nữa. Ánh sáng đã lại nhạt đi một nấc. Vậy là buổi tối, chứ không phải buổi sáng. Một cầu thang có tay vịn bằng sắt uốn dẫn lên một gác lửng nhìn xuống phòng khách. Trong phòng có một chiếc sofa bằng da và một lò sưởi với bệ lò bằng đá to đùng. Lửa đang tí tách và gầm gừ bên trong lò. Gretchen ngồi trên chiếc ghế bành cạnh đó, laptop đặt trên đùi. Tóc buông xõa và ả không trang điểm chút nào, ánh sáng từ ngọn lửa khiến làn da không tì vết của ả trông giống như thiên thần.
Ả nhìn anh và cười. “Thuốc của anh ở trong bếp”, ả bảo. Ả nhìn sang bên trái, và anh theo dõi ánh mắt ả tới chỗ sàn nhà nâng lên một bậc, anh có thể trông thấy một căn bếp quay mặt ra phòng chính. Những lọ thuốc đang xếp hàng trên bàn bếp cạnh bồn rửa. Anh đi qua đó và mở vài ngăn tủ trước khi tìm được một cái cốc thủy tinh. Anh rót đầy nước từ vòi và uống bốn viên Vicodin. Rồi anh cân nhắc và lấy thêm một viên nữa.
“Anh có muốn một cốc không?” Anh nghe tiếng Gretchen hỏi.
Anh quay lại và thấy ả đã đứng dậy, ở cạnh một quầy bar nhỏ bằng mây. Ả mặc áo len cashmere màu xám và quần xám đồng bộ, chân đi tất. Ả giơ một chai gì đó lên.
Việc này không có thật. Nó không xảy ra. “Chắc chắn rồi”, anh bảo.
“Scotch được chứ?” Ả hỏi.
“Được”, anh đáp. Anh không cử động, hai tay đặt ra sau, nắm lấy mép kệ bếp.
Anh theo dõi ả rót ra một cốc, lấy đá từ một xô đá rồi rót rượu lên trên, không đổ nước. Mái tóc vàng óng ả thả trên hai bả vai, khẽ đu đưa khi ả đi lại.
Ả quay lại và giơ cái cốc về phía anh, cánh tay vươn ra.
Anh đứng đó thêm một phút, đẩy mình ra khỏi kệ bếp và đi về phía ả, cầm lấy cái cốc. Trong lúc anh cầm cốc, ngón tay họ chạm nhau. Mối tiếp xúc làm đầu anh quay cuồng, tầm nhìn tối đi mất một giây, nhưng anh cẩn thận không co người, không thể hiện nó trên khuôn mặt. Anh giơ cốc lên cho ả xem rồi uống hết chỗ rượu Scotch bằng vài ngụm. Anh không biết nhiều về Scotch, nhưng nó trôi xuống dễ dàng và có vị đắt tiền. Khi đã uống xong, anh trả lại ả cốc rượu, giờ chỉ còn lại đá.
Anh lấy mu bàn tay quệt môi. “Tôi cần tắm”, anh nói.
“Nó ở cuối hành lang”, ả bảo. “Cánh cửa thứ hai bên tay trái. Anh sẽ tìm được mọi thứ anh cần.”
“Còn sự tỉnh táo của tôi?” Anh hỏi.
Ả vươn người tới như thể định hôn anh, nhưng thay vào đó, đặt môi kề tai anh, má của ả chỉ cách má anh vài mi-li-mét. Mùi của ả làm anh choáng váng. Hơi thở của ả ấm áp nhưng lại làm anh lạnh sống lưng.
“Mất từ lâu rồi, cưng à”, ả thì thầm.
Anh đã tắm và thay sang bộ quần áo treo trong tủ. Một chiếc quần nhung màu nâu và áo sơ mi xanh cài khuy. Một cái áo ba lỗ. Quần lót. Tất. Tất cả đều vừa vặn hoàn hảo. Mấy viên thuốc kích hoạt trong lúc anh tắm, cơn đau nhức trên người, cơn đau trong gan đều đã dịu xuống, thay vào đó là một âm thanh trắng có cảm giác mềm mại và dễ chịu quen thuộc. Nó không còn giống như trước nữa. Không còn trạng thái phởn phơ. Nhưng chúng cũng làm các giác quan của anh mòn đi đủ để cảm thấy gần như dễ chịu.
Đến lúc anh trở lại phòng khách thì trời đã tối hẳn.
Gretchen đã chuyển sang sofa bọc da. Ngọn lửa nhỏ đi đôi chút, nhưng vẫn tắm căn phòng trong ánh sáng màu cam ấm áp. Archie ngồi xuống chiếc ghế Gretchen đã ngồi lúc nãy. Chiếc laptop không còn ở đó.
“Anh có muốn uống thêm một cốc nữa không?” Ả hỏi.
“Sao lại không?” Archie nói.
Ả đứng dậy đi tới giữa sofa và cái ghế, những đầu ngón tay ả lướt qua cánh tay anh trong lúc đi qua. Anh giữ mắt nhìn thẳng phía trước, cố không nhìn ả. Anh có thể nghe tiếng ả sau lưng, cho đá và cốc, rót rượu Scotch. Chất lỏng làm viên đá kêu lách cách. Tiếng đá va vào thành cốc thủy tinh. Ả quay lại, đưa anh cốc rượu rồi ngồi trên thành ghế anh đang ngồi. Cơ thể anh cứng lại. Anh không thể ngụy trang được nữa; bàn tay anh siết quanh cái cốc, đầu gối cứng lại.
Ả khẽ cười và dựa vào anh, vòng cánh tay dọc theo đỉnh lưng ghế. Anh có thể cảm nhận chất len trong chiếc áo mà ả mặc chạm vào gáy anh. Chiếc cốc vẫn bất động trên tay anh.
“Nó sẽ xảy ra nhanh hơn, nếu anh càng uống nhiều”, ả bảo.
Anh tập trung vào cái cốc. Nó làm bằng pha lê nặng với viền bằng bạc. Anh uống một ngụm Scotch, lần này chậm rãi, để chất cồn đọng trên lưỡi, tận hưởng hương vị.
“Xơ gan”, ả nói tiếp. “Đó là lí do anh ở đây, đúng không?”
Anh thấy cơ thể mình dãn ra một chút, và giơ cái cốc lên trước mặt ả rồi nói, “Vì sức khỏe của tôi.”
Ả cầm bàn tay để không của anh và xoay nó lại trong tay mình. Móng tay anh thì trắng nhưng da lại quá vàng. “Giờ thì không còn lâu nữa đâu”, ả khẽ nói.
Anh cần có đủ thời gian. Có thể là vài ngày. “Bao lâu?” Anh hỏi.
“Vài ngày, vài tuần”, ả nói. Gretchen vươn người ngang qua anh, ngực ả chạm vào ngực anh, cần cổ trắng nằm ở cằm anh, nhấc cái cốc ra khỏi tay kia của anh rồi ngồi thẳng lại. Ả có mùi khác với mùi mà anh nhớ. Giống như một loại hoa khác. Hoa hồng. Có thể ả không bao giờ mang mùi tử đinh hương. Có thể anh đã tưởng tượng ra. Anh mỉm cười với ý nghĩ ấy, trong lúc ả uống một ngụm Scotch từ cốc của anh.
“Cô thơm lắm”, anh nói.
Ả trả lại cái cốc và anh cầm lấy nó.
“Nó có thể xảy ra nhanh hơn”, ả bảo. “Nó phụ thuộc vào việc anh tự đầu độc bản thân mình hiệu quả chừng nào.”
Anh nhìn chiếc cốc quý giá trong tay mình. Không phải loại cốc anh có thể tìm được trong một ngôi nhà thuê. Vậy là một nhà nghỉ dưỡng. Ả đã thuê nó. Hoặc giết cả nhà người ta. Dạ dày anh thắt lại. Anh không thể nghĩ về nó lúc này được.
Chiếc cốc. Nếu tất cả đều đâu vào đấy, sau này đội của anh sẽ tìm được nó. Cả hai bộ vân tay đều ở trên chiếc cốc thủy tinh. Bạn nhậu. “Cô có thực sự là một y tá của khoa cấp cứu không?” Anh hỏi.
Gretchen nghiêng đầu cười rồi cởi khuy áo thứ ba trên áo sơ mi của anh, thò tay xuống dưới lớp vải, những ngón tay của ả lần theo áo ba lỗ, nhanh chóng tìm được vết sẹo ở bụng. Ả nhướng một bên lông mày. “Anh nghi ngờ kĩ năng y học của em đấy à?”
Archie có thể cảm nhận hơi thở mình mạnh lên, ngực phập phồng. Anh uống thêm ngụm nữa. “Luyện tập làm nên sự hoàn hảo”, anh bảo.
Ả vẫn để tay trong áo sơ mi của anh và nhấc chân phải của mình đặt lên chân trái anh, để đùi họ chạm vào nhau.
Anh tìm kiếm điều gì đó để nói, bất kì điều gì, và nhớ ra cái laptop. “Lúc nãy cô đang làm gì đấy?” Anh hỏi.
Dường như ả không ngạc nhiên với câu hỏi. Anh biết ả đang chờ anh hỏi han. “Một món quà cho anh.”
“Hồi kí của cô à?” Anh hỏi.
“Đại loại như vậy. Anh sẽ phải chờ mà xem thôi.” Ả đưa tay lên và vuốt phẳng một lọn tóc của anh, vén nó ra sau tai. “Anh có còn nghĩ đến em không thế?” Ả thì thào.
Archie gần như không cất nổi lời. “Có.”
Ả đưa mặt mình ngay trước mặt anh, mắt sáng quắc trong ánh lửa. “Anh có nghĩ là Henry sẽ nghi ngờ không?”
Anh uống cạn chỗ Scotch cuối cùng và đặt cốc lên tay ghế. “Không”, anh nói. Cảm giác nói về nó thật kì lạ. Anh đã giữ bí mật quá lâu. Ngồi đối diện với ả trong nhà tù, biết chuyện mà cô ả biết, và không nói ra. Nó gặm nhấm anh. “Henry đánh giá tôi quá cao để nghi ngờ bất cứ chuyện gì.”
“Anh ta không bao giờ hỏi về tất cả những đêm muộn đó sao?” Ả vừa nói vừa cười. “Bằng cách nào em có số điện thoại di động của anh?” Ả nhướng mày. “Anh ta không bao giờ hỏi tại sao anh lại tới nhà em vào cái đêm em bắt anh sao?”
Archie nhún vai yếu ớt. “Tôi đã muốn tham vấn tâm lý học về cái xác mới nhất.”
“Và liệu chuyện nọ có dẫn tới chuyện kia…” Ả nói lấp lửng.
“Tôi chưa bao giờ phản bội vợ mình”, Archie nói. “Tôi đã yêu gia đình mình.” Đã bao nhiêu lần anh tự nhủ như vậy suốt ba năm qua? Vậy mà anh vẫn không thể nhìn thẳng vào mắt họ. Anh chắc chắn con trai anh biết. Anh không biết bằng cách nào. Không ai khác nghi ngờ cả. Nhưng Ben biết Archie đã phản bội họ.
Hơi thở của Gretchen nhẹ như lông hồng trên cổ anh. “Anh đã làm việc quá sức, anh yêu”, ả nói. “Anh cần một chỗ xả.” Ả đưa miệng ngay trên tai anh, lời nói truyền những cú rùng mình xuống cổ anh, rồi ả ngậm dái tai anh trong miệng mình và cắn nhẹ. Cơn đau thật tuyệt, một thứ gì đó mà anh có thể cảm nhận. Ả để nguyên như thế một lát và anh có thể cảm nhận tim mình đập nhanh hơn.
“Cả đống đàn ông có những mối tình vụng trộm”, ả nói.
Archie cố cười. “Của tôi hóa ra lại là với người mà tôi đáng lẽ phải săn đuổi”, anh nói.
Giọng Gretchen đầy cảm thông. “Hiếm khi nào tội lỗi không đi cùng với sự phức tạp đâu anh”, ả bảo.
Ả vươn người tới và hôn anh. Lưỡi họ chạm nhau và anh nếm được vị Scotch. Trong giây phút ấy, ả là tất cả hiện thực, hơi nóng trong miệng ả, bàn tay ấm sực vẫn còn đặt trên lồng ngực anh. Chắc chắn ả có thể cảm nhận được nhịp tim, mạch đập và sự cương cứng của anh đang gần đùi của ả.
Ả nhấc môi lên khỏi môi anh và tránh ra vài phân, để mắt họ chạm nhau. “Anh có muốn thay đổi không?” Ả hỏi. “Cái đêm đầu tiên anh tới chỗ em ấy?”
Lúc ấy là 2 giờ sáng. Anh vừa về từ một hiện trường. Đáng lẽ anh đã có thể quay về nhà với vợ nhưng thay vào đó, anh đã tới nhà Gretchen. Anh đã dự định như thế. Anh đã trù tính việc đó trên đường lái xe đến. Và khi Gretchen mở cửa ra trong bộ đồ ngủ, anh đã bước vào bên trong và hôn ả.
Chính là anh. Anh là kẻ đã bắt đầu cuộc tình này.
Anh đã gặt được chính những gì mình gieo.
Và anh đã yêu từng giây từng phút ấy. Sau này, khi ả tra tấn anh, anh không thể không nghĩ đáng đời mình. Rằng anh là kẻ mang đến chuyện này, và ít nhất anh sẽ chết, còn Debbie không bao giờ biết được sự thật.
“Tại sao cô lại làm vậy?” Anh hỏi Gretchen.
Ả mỉm cười. “Vì yêu”, ả bảo.
Anh không chắc Gretchen thậm chí có hiểu anh đang hỏi về cái gì không. Cuộc tình vụng trộm? Màn tra tấn? Thực tế là ả đã tự nộp mình và cứu mạng anh? Anh tìm kiếm một câu trả lời nào đó trong cặp mắt xanh nhạt. “Tôi thà quay lại tất cả”, anh nói. “Tôi ước gì chưa từng gặp cô.” Cả câu đó cũng là thật. Anh đã thành thật hơn bất kì điều gì từng nói. “Tôi sẽ cho đi bất kì điều gì để chuyện ấy chưa từng xảy ra.”
Ả nghiêng đầu, mái tóc vàng gập lại một bên vai, và anh nghĩ anh đã trông thấy một thoáng gì đó thật lòng, một khoảnh khắc ả thật sự là chính mình, buồn bã và tuyệt vọng kiểu gì đó.
Ả có biết tại sao anh lại tới đây, anh đang dự định làm gì không?
“Bây giờ anh có muốn ngủ với em nữa không?” Ả hỏi.
Anh kéo mặt ả về phía mình và hôn ả.