CHƯƠNG 47
Susan ngồi trong ô tô của mình cách văn phòng Đội đặc nhiệm hai dãy nhà. Với số lượng xe đưa tin tụ tập quanh tòa ngân hàng cũ đó để dự họp báo, cô thật may mắn vì được đỗ ở gần như thế. Các cửa xe đều đã được kéo lên nhưng cô vẫn liếc quanh để chắc chắn không còn phóng viên nào lảng vảng quanh đó trước khi lôi điện thoại ra và bấm số Người đưa tin.
Derek Rogers bắt máy.
“Em đây”, cô nói. “Em cần anh gọi cho tất cả các trạm xăng dọc quốc lộ 22 đoạn qua đèo Santiam.”
“Hử, sao cơ?” Derek hỏi.
“Cũng không nhiều lắm đâu”, Susan vội nói. Cuộc họp báo sắp bắt đầu trong mười lăm phút nữa. Cô lật tấm gương xuống và tìm trong túi xách ít đồ trang điểm. “Em từng lái xe trên đường đó rồi. Toàn là các thị trấn làm gỗ. Nửa giờ mới có một trạm xăng.” Cô dừng lại để quét tí son màu việt quất. “Nhưng anh vẫn phải gọi. Một chiếc Jag thì đổ được bao nhiêu nhỉ? Ba mươi hai cây số một thùng à?” Cô bậm son bằng một tờ hóa đơn cũ tìm được trong ví. “Cô ta sẽ cần xăng.”
Giọng Derek có vẻ hoài nghi. “Vậy là em muốn anh gọi hỏi tất cả các trạm xăng dọc đường 22 là liệu họ có trông thấy Gretchen Lowell không à?”
“Không”, Susan nói. “Không phải Lowell. Cái xe cơ. Đó mới là thứ họ còn nhớ. Hỏi họ liệu có trông thấy cái Jag màu bạc nào không.”
“Có một đám cháy ở đó”, Derek hỏi. “Người ta đang sơ tán mọi người. Em nghĩ cô ta đủ điên đến mức trốn trong một con đường ở đó ư?”
“Điên như một con cáo”, Susan nói.
Derek vẫn chưa tin. “Gọi từng ấy cuộc sẽ mất mấy tiếng đấy”, anh ta bảo.
Susan xõa tóc ra, lôi chiếc lược ra khỏi túi và bắt đầu chải. “Em biết”, cô nói.
“Em đang chải tóc đấy à?” Derek hỏi.
“Thêm một ân huệ nữa nhé?” Cô hỏi. Điều gì đó Archie đã nói trước khi bỏ đi trong con ngõ vẫn còn gặm nhấm tâm trí cô.
Derek thở dài. “Gì?”
“Anh có thể kiểm tra trong dữ liệu của Người đưa tin xem có cặp đôi nào bị mất tích khoảng hai năm trước không? Họ mới ngoài hai mươi tuổi.”
“Chuyện này thì liên quan gì đến Sheridan và Gretchen Lowell?” Derek hỏi.
“Không liên quan”, Susan nói.
“Em có nhận thức được cuộc thi giành tin mà chúng ta đang có cho câu chuyện này không? Nó ở cấp quốc gia đấy.” Derek hạ giọng. “Ian chắc tức chết mất nếu anh ta biết em đang làm vụ khác.”
“Em nghĩ chuyện này có liên quan gì đó đến Parker”, Susan nói.
Có một khoảng ngừng. “Sẽ chỉ mất vài phút thôi”, Derek nói. “Anh sẽ gọi lại.”
Susan đã mở cửa bên ghế lái và đang hút một điếu thuốc để đẩy vị cà phê hạt dẻ ra khỏi miệng thì Derek gọi lại.
“Có một câu chuyện”, anh ta kể. “Tháng 9 năm 2005. Stuart Davis và bạn gái, Annabelle Nixon. Họ sống cùng nhau. Biến mất. Người ta tìm được xe ô tô của họ đỗ ở đường 23. Không thấy dấu vết nào của họ kể từ đó. Câu chuyện này cũng có vài phiên bản bởi vì cậu ta là một trợ tá cấp thấp trong văn phòng của Thượng nghị sĩ Castle.”
“Ngựa vằn”, Susan thì thầm.
“Hả?” Derek hỏi.
Cuộc họp báo chỉ còn vài phút. Susan ra khỏi xe và thả điếu thuốc trên phố. “Email cho em mọi thứ chúng ta có”, cô nói.
Tất cả mọi chuyện đều quay ngược lại Thượng nghị sĩ Castle. Susan lục trong tâm trí để tìm bất kì manh mối nào từ cuộc điều tra của cô trong chuyện Molly Palmer, bất kì ai có vẻ cư xử đáng ngờ. Cô đã phỏng vấn hàng trăm người trong nhiều tháng qua. Và thực sự mà nói, tất cả đều có vẻ đáng nghi. Nhưng trong đó có một thằng nhóc đặc biệt nghi vấn, một học sinh trung học từng quen một trong mấy đứa con trai của Castle. Có lẽ đã đến lúc ghé thăm cậu ta lần nữa.