← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 48

Archie ngồi phía cuối giường của Gretchen, đặt chân trên sàn nhà. Tấm đệm khá cứng, lớp vải sa tanh màu xám mượt mà dưới hai bàn tay anh. Vòm trần nhà trong phòng ngủ chính khiến căn phòng có vẻ lớn và khác lạ. Góc trông xa của hai bên phòng làm Archie có cảm giác hơi bị mất cân bằng.

Gretchen cởi quần áo. Ả làm việc đó một cách bình thường, cứ như đó là việc hai người vẫn làm với nhau thường xuyên, như thể họ đã luôn là tình nhân của nhau. Quần áo của ả được gấp gọn gàng trên cái ghế cạnh buồng thay đồ, ả quay lại và đối diện với anh.

Archie thấy tất cả máu trên cơ thể mình đều dồn xuống dưới. Ả bị bầm giập. Những vết tụ máu từ vụ tấn công làm thâm tím sườn và bụng của ả, phần xương đòn bên trái lộ ra và bị sưng. Thế mà trông ả vẫn đáng yêu. Nếu không có tích sự gì khác, nhà tù đã tạo ra khoảng thời gian tuyệt vời để luyện tập cơ thể, và Gretchen vừa cơ bắp lại vừa gọn gàng. Nhưng bạn không thể có được kiểu khuôn mặt và cơ thể như thế kia mà không cần tới một tập hợp gene hoàn hảo. Những ADN đóng vai trò tạo ra con quái vật trong ả cũng đồng thời mang đến sắc đẹp. Không có tập hợp gene đã tạo ra khuôn mặt nghiêng hoàn hảo kia cho ả, ai mà biết được? Ả có thể đã là một kiểu người khác, một con người tử tế.

Quạt trần vẫn quay trên đầu, ném những cái bóng lên trần nhà, lên mặt ả, và lên tấm thảm. Những hình dạng chuyển động bên rìa tầm nhìn của Archie.

Gretchen lướt nhẹ đến chỗ Archie ngồi, ôm mặt anh trong hai tay ả và đẩy cằm anh lên để anh nhìn vào ả. Đầu gối họ chạm nhau. Anh tóm chặt lớp sa tanh, nó trơn trượt trong những ngón tay anh.

Ả hạ cằm xuống và ngước lên vẻ tán tỉnh. “Em có nên làm đau anh không?” Ả hỏi.

“Không”, Archie nói.

Ả nghiêng đầu và cười. “Anh có muốn làm đau em không?”

Archie thở dài. “Không.”

“Anh muốn gì?” Ả hỏi.

Anh nhấc hai tay khỏi giường và đặt chúng lên hai bên hông của ả. Ánh sáng trong phòng mờ tỏ nhưng anh vẫn nhìn rõ da gà nổi lên trên da thịt của ả, ở chỗ anh chạm vào. “Chuộc tội”, anh nói. “Ngang với nó là sự xao nhãng.”

“Xao nhãng thì em có thể giúp anh được”, Gretchen nói. Ả cúi xuống và hôn nhẹ vào má anh, vẫn ôm mặt anh trong tay. “Anh biết đấy”, ả bảo, “em cũng có cảm xúc như con người chứ.”

Anh những muốn tin lời ả nói. Anh muốn tin rằng có điều gì đó thật lòng giữa họ, một mối liên hệ méo mó bệnh hoạn nào đó.

Anh lôi ả vào người mình và ả đưa hai bàn tay lên gáy anh, họ lại hôn nhau lần nữa. Cơ thể của ả trong vòng tay anh gần như vượt quá sức chịu đựng của Archie.

Anh hắng giọng. “Cô có vị ngọt”, anh nói.

“Không phải em”, ả bảo. “Mà là anh. Cơ thể anh vẫn chưa sạch hết chất độc như đáng lẽ phải thế.”

“Cởi áo cho tôi”, anh bảo.

Anh giơ một cổ tay lên và ả tháo móc cài. Rồi anh giơ cổ tay kia và ả lại tháo bên đó. Rồi ả tiếp tục làm việc với tám chiếc khuy nối hai vạt áo trước. Ả làm thế bằng cách cảm nhận, không hề rời mắt khỏi anh, mà chỉ trượt các ngón tay theo chiều dọc từ nút khuy này đến nút kia. Khi áo sơ mi đã mở toang, ả trượt nó khỏi vai anh, nấn ná một chút trước khi thả nó rơi xuống thảm.

Mắt ả vẫn để ngang bằng mắt anh, ả thò tay xuống kéo áo ba lỗ ra khỏi quần. Anh giơ hai cánh tay để ả lột nó lên rồi thả rơi trên áo sơ mi.

Mắt ả lập tức nhắm vào ngực anh. Anh có thể trông thấy chúng đi theo những vết sẹo, lần theo những tổn hại mà ả đã gây ra cho anh. Ngay cả các y tá cũng phải gồng mình khi lần đầu trông thấy chúng. Gretchen thì không. “Cái nào là cái anh yêu thích?” Ả hỏi, ý nói đến những vết sẹo.

Archie nghĩ ả đang đùa. “Tôi e là tôi sẽ làm tổn thương một trong số chúng nếu nói ra.”

“Em thích trái tim”, Gretchen nói. Ả chạm vào vết sẹo hình trái tim, rà ngón tay trên đường viền của nó. “Nó là một trong những cái đẹp nhất em từng làm. Không dễ xăm vào trong các bắp thịt trên ngực đâu.” Ả cúi mặt xuống gần xương đòn của anh. Anh tưởng ả cúi gần để ngắm kĩ tác phẩm của mình, thay vào đó ả chạm môi vào vết sẹo.

Áp lực ấm áp và ẩm ướt trên những mô mềm làm anh giật nảy.

Ả ngẩng đầu lên và nhìn vào anh, anh thọc một bàn tay vào mái tóc vàng rồi đẩy mặt ả trở lại với da thịt mình. Mái tóc ả mềm mại và mượt mà trong tay anh; anh có thể cảm nhận được hơi nóng từ ả đang chảy vào cơ thể mình. Anh ngả người ra giường.

Ả rời lưỡi từ vết sẹo dọc của lần cắt của lá lách xuống vùng bụng dưới căng cứng, xuống thắt lưng anh, sau đó ả bắt đầu tháo khóa.

“Tôi muốn cô ở trên”, anh nói. “Để tôi có thể trông thấy cô.”

Ả đã tháo thắt lưng của anh ra.

“Em sẽ là người đàn bà cuối cùng anh làm tình”, ả nói trong lúc đẩy anh vào bên trong. Cú đẩy làm anh nghẹn thở và anh nhắm mắt lại một lát, lạc lối trong cảm giác về cơ thể của ả. Rồi anh cho phép mình nhìn lên ả. Ả là người đàn bà đẹp nhất anh từng thấy.

“Đó không phải là tình yêu”, anh nói.