← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 49

Susan cứ nhấp nhổm suốt buổi họp báo. Buổi họp như một nhà thương điên. Họ đã kê một chiếc bục ở bãi xe bên ngoài ngân hàng. Cả Henry và Claire đều nói. Claire vẫn còn bột đường dính trên cằm suốt lúc ấy. Họ công bố mọi biện pháp đang thực hiện để tìm được Archie. Xin công chúng giúp đỡ. Họ đang hành xử như thể đây là một vụ bắt cóc. Không ai nhắc tới thực tế là Archie đã chui vào chiếc xe. Hay chuyện anh ném đạn và pin điện thoại ra ngoài cửa sổ. Dựa vào các câu hỏi, bạn có thể thấy là hơn nửa phóng viên có mặt đều nghĩ bây giờ anh đã chết rồi. Tất cả đều chỉ là trò đố chữ và ai cũng đã biết. Họ không thể tìm ra ả. Chưa tìm ra, cho đến khi ả muốn lộ diện.

Susan đến muộn nên không thể kiếm được cái ghế gập bằng kim loại nào. Họ đã dựng sẵn nhiều cái trước mặt bục phát biểu. Thay vào đó, cô phải đứng ở đằng sau, chuyển trọng lượng từ chân này sang chân kia để câu giờ.

Khi cuộc họp báo kết thúc, Susan chạy tới bắt kịp Henry lúc anh đi vào bên trong.

Cô đến nơi vừa lúc anh mở cửa. “Tôi cần anh đi với tôi đến trường Trung học Cleveland để thuyết phục nhà trường cho chúng ta nói chuyện với một cậu bé tên là Justin Johnson”, cô bảo.

“Justin Johnson là thằng quái nào?” Henry hỏi.

“Cậu ta xuất hiện một lần trong cuộc điều tra Castle của tôi”, Susan nói. “Cậu ta là bạn thân của một đứa con trai của Castle. Cậu ta biết gì đó về mối quan hệ của Thượng nghị sĩ với Molly. Nhưng ai đó đã đụng đến cậu ta. Cậu ta kể là người ta đã bảo cậu ta không được nói chuyện với tôi. Dù kẻ nào đã bắt cậu ta ngậm miệng thì kẻ đó cũng liên quan đến việc bắt Molly câm nín.”

Henry dừng chân và quay lại đối mặt với cô. “Vậy là cô muốn tôi dùng thẻ công vụ để dọa dẫm vài giáo viên, hòng họ cho cô quấy rối một đứa trẻ mà không được sự cho phép của bố mẹ nó hay người bảo hộ hợp pháp của nó?”

“Đúng”, cô bảo.

“Cô có biết trường đó vừa đóng cửa không?” Anh hỏi.

“Nó học hè mà”, cô nói.

Henry dụi cặp mắt vằn đỏ bằng một tay. “Chuyện này thì liên quan gì đến việc giúp tôi tìm Archie?”

“Nó liên quan đến vụ án của anh ấy”, Susan nói. Cô cố tỏ ra thuyết phục. “Với các vụ giết người trong công viên. Anh ấy muốn tôi kết thúc nó.”

“Hiện giờ tôi đang hơi bận, Susan ạ. Bận vụ ‘kẻ sát nhân hàng loạt đào tẩu và bắt cóc bạn thân nhất’ ấy mà.”

“Đi cùng tôi thì anh cũng chờ nghe điện thoại được, không khác gì ở đây”, Susan nói. “Hay không khác gì là giúp Archie.” Cô ghé sát vào Henry để không ai khác nghe thấy. “Anh ấy đã bảo tôi. Anh ấy có một kế hoạch. Anh ấy đã nói như vậy đấy. Vậy thì đây có thể là một phần kế hoạch. Có lẽ nếu chúng ta theo đuổi vụ án ở công viên, nó sẽ dẫn ta tới chỗ anh ấy.”

Henry lắc đầu phản đối. “Chuyện này thật vớ vẩn.”

“Trước khi anh ấy bỏ đi”, Susan nói bằng giọng thì thào, “anh ấy đã bảo tôi rằng anh ấy sẽ luôn nhớ tới cái xác đầu tiên trong công viên. Đó là điều anh ấy đã nói. Điếu thuốc đầu tiên của tôi. Nụ hôn đầu. Và cái xác đầu tiên trong công viên. Sao nào?” Susan nói. “Anh có nghĩ anh ấy dùng phép ẩn dụ không? Anh ấy muốn tôi điều tra các vụ giết người trong công viên, và dường như chúng đều có liên hệ với Castle.”

Henry đứng đó, tay đặt sẵn lên cửa, nghiến răng và nhìn chằm chằm vào Susan.

Cô khá chắc chắn là anh không thích cô. Nhưng cô cần sự giúp đỡ và cô có cảm giác kì quặc là Archie muốn cô hỏi xin giúp đỡ từ Henry.

“Sao lúc trước cô không nhắc đến chuyện này?” Anh hỏi.

“Bởi vì tôi không biết mình có đúng không”, Susan nói. “Nhưng chẳng có đầu mối nào khác, nên cần gì quan tâm, đúng không?”

Henry lại nghiến răng thêm một lát. “Đúng là tôi hứng thú làm việc với tụi thiếu niên đầu gấu đấy”, cuối cùng anh nói.

Susan cười toe, nhẹ nhõm. “Vui mà!”

Trường trung học Cleveland rất yên tĩnh, chỉ có vài chiếc xe còn đậu trong bãi đỗ. Tấm bạt ngoài cửa vẫn còn ghi: Chúc mừng các bạn học sinh tốt nghiệp.

Henry lái xe, đỗ vào một chỗ dành cho khách ở bên kia con phố với tòa nhà gạch lớn của ngôi trường, và họ ra khỏi xe.

“Vậy là anh sẽ bảo với họ đây là trường hợp khẩn cấp, đúng không?” Susan nói. Cô tưởng tượng ra cảnh họ lao vào phòng hành chính, Henry ném thẻ ra. “Rằng chúng ta cần nói chuyện với cậu ta ngay lập tức. Rằng chuyện này liên quan đến một vụ án.”

Cô nhìn lên. Khoảng mười mét phía trước, một thằng bé tóc vàng đẹp trai mang ba lô đen vừa bước ra khỏi chiếc BMW màu cam. Mái tóc bờm xờm kiểu dân lướt sóng được buộc gọn thành một túm nhỏ và chiếc quần soóc ống rộng trễ xuống hai bên hông. Cô đứng phắt lại.

“Nó đấy à?” Henry hỏi.

Susan gật đầu.

Henry đi thẳng tới chỗ Justin Johnson. “Cô ấy cần nói chuyện với cậu. Đây là trường hợp khẩn cấp. Nó liên quan đến một vụ án.”

Khỏi cần phải đâm sầm vào phòng hành chính nhé. “Cảm ơn anh”, Susan nói với Henry.

Thằng bé nhìn sang Susan, cúi gằm và nhăn nhó. “Ôi trời”, nó nói. “Các người không chấp nhận câu trả lời là không, phải không?”

Susan bước tới. “Ai đã bảo em không nói chuyện với tôi?” Cô hỏi.

“Cô đọc báo đi”, Justin Johnson nói. “Castle chết rồi.” Cậu ta thẩy chiếc ba lô sang một bên vai. “Bỏ qua chuyện này đi.”

Mặt Henry đỏ lên. Anh hít một hơi và ưỡn hai vai ra. “Nghe này, thằng nhóc con ông cháu cha khốn kiếp”, anh nói trong lúc chặn đường cậu ta, “ngày hôm nay thậm chí cậu còn không muốn thử láo với tôi đâu đấy. Trả lời câu hỏi của cô này ngay.”

“Này, thế là quấy rối đấy nhé.”

“Muốn tôi khám túi cậu không hả, Einstein?” Henry hỏi. “Bởi vì tôi ngửi thấy mùi cỏ đấy. Và khi ngửi thấy mùi cỏ, tôi được phép đạp lên các quyền công dân để xác định nguồn gốc của nó. Cậu trả lời câu ‘bạn đã từng bị bắt vì vi phạm pháp luật bao giờ chưa’ trên tất cả các biểu, mẫu xin học đại học rồi hả? Chắc phải vật vã lắm nếu làm lại từ đầu nhỉ.”

Justin Johnson cắn môi một phút rồi nhún vai. “Bạn trai cũ của mẹ tôi”, cậu ta nói với Susan. “Lão ta nghĩ mình vẫn còn là cảnh sát bởi lão từng là cảnh sát trưởng.”

Henry quay đầu từ Justin Johnson sang Susan và quay lại. “Thị trưởng ư?” Henry nói.

“Phải”, Justin Johnson nói với một cái nhún vai khác. Cậu ta lại chuyển ba lô sang vai kia. “Giờ tôi đi được chưa? Tôi phải học hết chỗ kiến thức sinh vật của tám quý trong mùa hè này, nếu không họ sẽ không cho tôi tốt nghiệp.”

Cậu ta chực bỏ đi nhưng Susan đã ngăn lại.

“Em có biết Stuart Davis và Annabelle Nixon không?” cô hỏi.

“Ai cơ?” Justin Johnson hỏi.

“David làm việc cho Castle”, Susan nói. “Anh ta đã biến mất gần hai năm trước. Có mấy bài về chuyện đó trên tờ Người đưa tin.”

Justin Johnson kéo một bên quai của chiếc ba lô để cả hai nằm gọn trên vai và bắt đầu đi bộ về phía trường học. “Tôi đã không gặp lại Aiden Castle hay bố cậu ta kể từ khi Aidan bị gửi tới Andover học năm nhất. Và tôi không đọc Người đưa tin”, cậu ta nói thêm. “Nhà chúng tôi đọc New York. Times.”

“Davis và Nixon à?” Henry hỏi khi Justin Johnson đã ra khỏi tầm nghe.

“Hai cái xác trong công viên ấy”, Susan nói. “Pháp y nói họ là một nam một nữ. Họ khớp với độ tuổi của Davis và Nixon. Có vẻ như đúng tầm tuổi đó.”

Henry chống hai tay lên hông. “Khi nào thì cô định nhắc tới chuyện này?”

“Tôi cũng vừa phát hiện ra thôi mà”, Susan nói.

Henry bắt đầu quay lại xe. “Họ sẽ có mẫu ADN trong hồ sơ người mất tích. Tôi sẽ cho chạy thử. Nếu không vì lí do nào khác thì cũng là để dập tắt cái đám cháy kiểu nhà báo của cô.”

“Tại sao ngài Thị trưởng lại bảo Justin Johnson không được nói chuyện với tôi nữa?” Susan hỏi khi bắt kịp anh.

“Có thể ông ta đang cho thằng nhóc lời khuyên tốt đấy”, Henry nói. “Giữ cho gia đình tránh xa câu chuyện. Bảo vệ thằng bé khỏi việc tự tố cáo mình. Nếu cậu ta biết về một tội ác mà không báo cáo thì sự việc sẽ chẳng hay ho gì.”

Susan vào trong xe. Lớp giả da trên ghế đã nóng rẫy. “Tôi không thích ông ta”, cô nói.

Henry khởi động xe và đưa nó ra khỏi bãi đỗ. “Buddy á? Ông ta đã làm nhiều việc cho Archie. Bảo vệ cậu ấy suốt mấy năm vừa rồi.”

Susan kéo cửa xe xuống. Không khí ấm áp và khô ráo. Hôm nay sẽ nóng lắm đây. “Ừ phải, ông ta đã bảo vệ Archie tốt quá”, cô nói. Rồi chợt nhận ra câu chế giễu của mình vô duyên thế nào nên cô nói thêm, “Tôi xin lỗi.”