← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 50

Henry mất một phút để lấy lại bình tĩnh bên ngoài cửa phòng Debbie ở Arlington. Máu anh vẫn còn dồn lên sau khi phải đẩy qua cả tá phóng viên để đi vào cửa trước câu lạc bộ. Niềm hân hoan của bọn họ trước tầm quan trọng của câu chuyện là rất rõ ràng, những kẻ hút máu ấy. Anh đã thả Susan xuống chỗ cô để xe, vừa kịp lúc để nhận cuộc gọi từ bên Kiểm soát Động vật. Chú chó Bill đã đi ngoài, và trong phân của nó, họ tìm thấy chiếc nhẫn đồng phục của cô gái. Trung học Benson khóa 1997. Anh đã gọi một cuộc và xác nhận mối nghi ngờ của Susan: Annabelle Nixon đã tốt nghiệp trường Benson vào năm đó. Anh xoa một tay lên đỉnh đầu lởm chởm rồi để nó ở đó một lát và bóp sống mũi. Mắt anh cay xè vì thiếu ngủ. Anh cần thêm cà phê. Bụng anh quặn lên, còn miệng thì chua lòm. Hôm nay sắp trở thành một trong những ngày nóng nhất trong năm. Mới 10 giờ sáng mà áo thun của anh đã đẫm mồ hôi.

Nếu anh tìm được Archie kịp thời, anh sẽ đấm gục cậu ta.

“Chó chết thật”, anh thầm rủa. Anh hạ tay xuống, nhắm mắt, rồi mở mắt vài lần, cố tỏ ra tỉnh táo và lạc quan.

Henry gõ cửa hai lần bằng mu bàn tay. “Tôi đây”, anh nói. Một cảnh sát tuần tra mở cửa. Henry không thấy Bennett.

Buddy đang ngồi trên sofa chỗ Henry đã bỏ lại ông ta. Một trợ lý ngồi kế bên và họ đang nhìn chằm chằm vào một chiếc laptop trên bàn nước. Buddy chắc cũng không thể ngủ nhiều được, nhưng bằng cách nào đó trông ông ta như đã được nghỉ ngơi hoàn toàn.

Buddy chỉ vào hai phòng ngủ. “Cuối cùng mấy mẹ con đã ngủ cả”, ông ta bảo.

“Cảm ơn vì đã ở lại với họ”, Henry nói và đóng cửa sau lưng.

“Có tin gì chưa?” Buddy hỏi.

Henry nhìn cảnh sát tuần tra và viên trợ lý. “Chúng ta nói chuyện riêng một phút được không?” Anh hỏi Buddy.

Buddy cau mày. “Tôi chỉ đang chuẩn bị bài phát biểu với báo chí thôi. Brian William sắp đến.”

“Chỉ mất một phút thôi”, Henry nói.

Henry nghĩ mình đã trông thấy một thoáng khó chịu trong mắt Buddy, rồi nó biến mất và Buddy nhún vai nói, “Chắc chắn rồi, anh bạn.” Ông ta cười với trợ lý. “Cho chúng tôi một phút, được chứ?”

Trợ lý đứng lên và đi ra cửa cùng viên cảnh sát. “Chúng tôi ở ngay ngoài hành lang, thưa ngài”, trợ lý nói.

“Cảm ơn Jack”, Buddy nói. “Tôi rất thích bản tin dành cho báo chí. Thật đấy.”

Jack gần như đỏ mặt.

Khi họ đã đi ra, Henry bước tới cửa sổ và nhìn ra ngoài bãi đỗ xe. Điều hòa đang bật nhưng anh cảm thấy hơi nóng ập vào cửa kính. Anh có thể thấy vài chiếc xe tải đưa tin đang đỗ ở khu vực nhận hàng ngay phía trước. Anh thầm ghi nhớ phải gọi và báo cáo họ mới được.

“Ông từng hẹn hò với Beverly Overlook”, Henry nói, liếc lại Buddy.

Buddy đan tay sau đầu và dựa người ra sofa. “Chúa ơi”, ông ta bảo. “Chuyện mấy năm trước rồi.”

“Ông có bảo với con trai bà ta là không được nói chuyện với Susan Ward về chuyện Molly Palmer?” Henry hỏi.

“Tôi có bảo. Tôi không muốn họ dính vào một câu chuyện rất rắc rối.”

Henry chưa bao giờ gần gũi với Buddy. Archie thì hiểu ông ta rõ hơn. Nhưng tất nhiên họ đã cùng làm việc với ông ta, hồi những năm đầu khi Buddy còn điều hành Đội đặc nhiệm. Và Buddy luôn thích nói về mình. “Ông từng làm việc cho Castle đúng không?” Henry hỏi. “Bên an ninh?”

Buddy gật đầu. “Có, khi tôi còn là cảnh sát. Trước Đội đặc nhiệm. Cậu đang lùi về quá khứ xa đấy, anh bạn.”

“Ông có quen hai thanh niên bị mất tích đó không? Stuart và Annabelle?”

Buddy làm một cử chỉ gạt bỏ bằng tay. “Thời đó sau thời của tôi rồi. Tôi có biết Stuart. Sơ sơ thôi. Có giả thuyết là cậu ta đã lâm vào đường cùng, hạ sát bạn gái rồi tự sát. Cảnh sát chưa bao giờ tìm được hai thi thể. Tôi luôn nghĩ có thể cậu ta đã mang cô gái vào rừng. Cậu biết đấy, giết cô gái, rồi tự sát. Bọn trẻ lúc nào mà chẳng căng thẳng quá độ.”

Có lẽ đó không phải là một giả thuyết rồi, Henry nghĩ. Họ đã đỗ xe trên đường 23. Đi bộ vào rừng. Chỉ có điều xác của cậu ta bị nhét vào một cái máy cưa. Nên có khi cô gái mới là kẻ ra tay. Giết cậu ta, vứt bỏ cái xác. Rồi không thể đối mặt với việc mình đã làm; cô ta tự sát ở những bụi cây gần đó. Hay thậm chí đó không phải là họ. Có lẽ Stuart và Annabella chỉ bỏ trốn cùng nhau, gia nhập Lực lượng Hòa bình. Có lẽ họ đang sống trong một túp lều ở Malaysia.

“Ông có biết về mối quan hệ của Castle với cô trông trẻ không?” Henry hỏi.

“Tôi không có biết cụ thể về chuyện đó”, Buddy nói. Ông ta nói mà không chút ngập ngừng, không chớp mắt, cử chỉ chắc chắn. “Chắc chắn là tôi đã nghe nhiều lời đồn trong nhiều năm. Như mọi người khác”, ông ta nhấn thêm đầy ý nghĩa. “Nhưng thề với anh, tôi đã tưởng cô ta lớn tuổi hơn cơ. Một sự thiếu suy xét. Rất nhiều chính trị gia đi lăng nhăng. Thế giới của họ là như vậy.” Ông ta lật ống tay áo xuống và cài măng séc. “Không phải là cậu nên đi tìm Archie à?” Ông ta hỏi.

Henry đứng ở cửa sổ. Một chiếc xe khác vừa lướt tới và đỗ lại. “Tôi nghĩ là tôi đang tìm đây”, anh bảo.

Anh nhìn lại Buddy, lúc này ông ta đang làm đến ống tay áo thứ hai. “Ông phát hiện ra từ khi nào?” Henry hỏi. “Chỉ vì tò mò thôi.”

“Thượng nghị sĩ Castle đã tăng chi tiêu cho trường học lên ba mươi phần trăm, mở rộng chương trình chăm sóc sức khỏe cho nửa triệu trẻ em, sắp đặt lại cách chúng ta chăm sóc người già trong tiểu bang này, và đặt sang bên hàng triệu mẫu đất làm khu bảo tồn thiên nhiên”, Buddy nói trong lúc cài chiếc măng séc còn lại. Ông ta ngước nhìn Henry. “Ông ấy là một Thượng nghị sĩ vĩ đại, một người đàn ông vĩ đại. Và đó là cách mà tôi sẽ nhớ về ông ấy.”

Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau một lát. Castle đã giành thắng lợi hai trong tổng số năm nhiệm kỳ của mình chỉ bằng mức chênh lệch thấp nhất trong lịch sử tiểu bang. Ấy vậy mà từ khi ông ta chết, tất cả những người Henry gặp đều tuyên bố họ luôn bỏ phiếu cho ông ta.

Henry lại nhìn ra ngoài cửa sổ. “Tôi sẽ ở lại một lát”, anh nói chậm rãi. “Ông có thể đi.”

Anh nghe tiếng Buddy đóng laptop, rồi tiếng đôi giày đắt tiền giậm xuống thảm trong lúc ông ta ra khỏi phòng Suite. Buddy là kiểu người lãnh đạo và sinh tồn được trong giới chính trị, Henry không nghi ngờ gì chuyện ông ta đã cảnh cáo thằng bé không được nói chuyện với Susan. Anh cũng không hề nghi ngờ chuyện Buddy đã không nói sự thật về những gì ông ta biết và thời điểm biết việc đó. Henry chỉ không biết một lời đồn thổi cũ trong làng chính trị, cho dù có là lời đồn có thể quy kết thành tội đi nữa, thì liên quan gì đến việc tìm kiếm Archie.

Cánh cửa phòng ngủ của Archie và Debbie mở ra. Debbie bước vào trong chiếc áo ngủ chui đầu, khoác thêm chiếc áo choàng khách sạn để che bờ vai tàn nhang. Mái tóc ngắn của cô ép vào một bên đầu; đường chỉ gối hằn bên má.

“Có tin gì chưa?” Cô hỏi.

“Chưa”, Henry trả lời.

Cô đi tới và đặt đầu lên vai anh, anh đặt một tay lên phía sau đầu cô. Cô không khóc. Hai vai cô không hề rung lên. Hơi thở đều đặn.

“Tôi sẽ tìm một người khác ở lại đây với cô”, Henry nói. “Buddy phải quay lại làm việc.” Cô ngẩng đầu lên. Ở khoảng cách gần thế này, anh thấy mắt cô đỏ hoe. “Tôi đánh răng có được không?” Anh hỏi. “Mượn ít nước thơm nhé?”

Cô gật đầu và chỉ về phía nhà tắm. “Trong kia.”

Căn phòng mát lạnh và tối om, chăn đã được gấp lại. Một chỗ lõm trên gối vẫn còn đánh dấu nơi Debbie vừa nằm trước đó vài phút.

“Anh có thể nằm xuống”, Debbie nói. “Và nghỉ ngơi nếu anh muốn.”

Henry nhanh chóng đi vào nhà tắm và cầm bàn chải của Archie lên, cúi xuống bồn. “Tôi phải quay lại”, anh nói. Khi đã rửa ráy xong, anh quay lại phòng ngủ. Đèn trong phòng giờ đã bật lên, và Henry để ý thấy vài chiếc va li vẫn ở trên sàn nhà, mới dỡ được một nửa, bên cạnh là một hộp các-tông đầy các cuốn sổ ghi chép của phóng viên cùng ba tập bìa kẹp gáy xoắn. Debbie đã mặc quần bò và áo thun, đang ngồi trên giường.

“Cái gì kia?” Henry hỏi và chỉ vào chiếc hộp.

“Ghi chép của Susan Ward”, Debbie nói. “Về Castle.”

Henry lại nhìn chiếc hộp. Đáng kể đây. Ở thời điểm này, bất kì cái gì cũng có ích. “Tôi lấy chúng được không?” Anh hỏi.

“Anh cứ việc đốt chúng nếu anh thích”, Debbie nói. “Tôi không quan tâm.”

Henry đi đến chỗ Debbie và thụp xuống để bê cái hộp lên. Anh cảm thấy bàn tay cô đặt trên vai mình và ngước lên.

“Tôi muốn giúp”, cô nói. “Nếu anh muốn tôi phát biểu với báo chí. Hay bất kì điều gì. Cứ nói tôi biết. Tôi có thể cầu xin anh ấy quay về.”

“Tôi không nghĩ việc đó có ích đâu”, anh bảo.

“Anh ấy đang lao đầu vào một nhiệm vụ cảm tử”, cô nói, cuối cùng cũng thốt ra chuyện đó.

Henry quay đi, không thể nhìn vào cô. Nếu anh chăm sóc Archie tốt hơn thì đã ngăn được việc này. Nếu anh ép buộc cậu ta phải vào trại cai nghiện. Ngừng những chuyến thăm Gretchen. Nhưng họ đều đã quá tham lam. Đã quá lâu rồi. Và còn quá nhiều nạn nhân bị mất tích. “Tôi biết”, anh nói.