← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 51

Một bàn tay Archie vuốt lên tóc Gretchen. Ả đang nằm trên tay anh, má tựa lên ngực anh. Anh cảm nhận một niềm âu yếm to lớn dành cho ả, hơi thở, bộ ngực đang phập phồng trên lồng ngực anh, đường cong ở hông. Anh biết đó chỉ là một ảo ảnh sau giao hợp. Toàn bộ mối quan hệ với Gretchen chỉ là một ảo ảnh sau giao hợp kéo dài mà thôi. Anh nhấc tay khỏi tóc ả. Bàn tay anh lại phù lên, anh phải nắm lại vài lần để máu luân chuyển trước khi lại hạ nó xuống đầu ả. Hơi thở của ả điều hòa và đều đặn, anh tự hỏi phải chăng ả đã ngủ.

Anh chợt nhận ra anh có thể giết ả ngay bây giờ. Anh có thể lấy một cái gối và chụp lên đầu ả, làm ả nghẹt thở.

Ả sẽ chiến đấu, nhưng anh có thể trèo lên người ả và dùng trọng lượng của mình làm điểm tựa, ấn mạnh cái gối xuống cho đến khi ả bất tỉnh rồi bịt mồm và mũi ả bằng tay cho đến khi anh chắc chắn là ả đã chết.

“Anh đang nghĩ gì đấy”, ả hỏi.

Anh hắng giọng. “Chúng tôi đã tìm được ba thi thể trong Công viên Forest”, anh nói.

Ả xoay người và nhìn vào anh. Lần nào anh cũng bị giật mình vì vẻ đẹp của ả. Anh đã dành từng ấy thời gian nhìn vào ảnh chụp, tưởng tượng ả trong tâm trí, vậy mà vẫn chưa bao giờ sẵn sàng trước người thật.

“Tôi nghĩ kẻ nào đó đã giết Thượng nghị sĩ Castle và đang cố che giấu chuyện đó”, anh nói.

Ả cười ngái ngủ. “Em đã nhắc anh là suy gan có thể gây ra những rối loạn thần kinh chưa nhỉ?”

“Mười năm về trước, ông ta đã có một mối quan hệ vô đạo đức với một cô bé vị thành niên. Susan Ward sắp sửa công khai chuyện đó. Cô gái đã bị giết hại một tuần trước. Xác cô ta bị bỏ trong công viên.” Archie tự hỏi có nên thêm vào phần sau hay không. “Không xa chỗ cô đã vứt bỏ Heather Gerber.”

Bí mật của ngài Thượng nghị sĩ không làm cho ả nao núng. Cả cái tên Heather cũng vậy. “Ai là người hưởng lợi từ việc che giấu này?” Ả hỏi.

“Chuyên gia quan hệ công chúng của Castle.” Archie nói cộc lốc.

Gretchen ngồi dậy và chuyển ra mép giường. Ả di chuyển chậm chạp. Ả bị thâm tím và bầm giập, nhưng đây là lần đầu tiên ả lộ ra vẻ đau đớn thật sự. “Chuyên gia quan hệ công chúng còn yêu thích việc này là khác”, Gretchen nói. “Họ tính tiền theo giờ, anh có biết không.”

“Cô đâu có được lợi lộc gì từ những người cô giết”, Archie nói.

Gretchen đứng dậy và đi đến ngăn kéo, ở đó, Archie có thể nhìn thấy một chai thuốc kê đơn. “Em thấy việc giết người làm phong phú cảm xúc trong em.” Ả quay lại giường và duỗi người bên cạnh anh. “Nó là vấn đề quyền năng.” Ả mở cái chai và đổ ra năm viên thuốc lên ngực anh. “Quyền năng thật tuyệt. Cũng vì lí do đó mà người ta dùng ma túy. Anh cứ việc rao giảng bao nhiêu anh muốn về trách nhiệm xã hội, nhưng rốt cuộc con người ta vẫn dùng ma túy vì họ thích thế. Nó làm họ cảm thấy tuyệt vời giả tưởng.”

Gretchen xếp mấy viên thuốc trên ngực anh thành một đường gọn ghẽ phồng lên và xẹp xuống cùng hơi thở của anh. “Còn tình dục thì sao?” Archie hỏi.

“Tình dục mang mọi điều liên quan đến quyền lực”, ả nói. Ả nhặt một viên lên kẹp giữa răng mình và giơ nó ra cho anh, anh ngậm lấy nó, viên Vicodin nằm giữa môi họ.

“Nuốt đi”, ả thì thầm.

Anh cuốn viên thuốc vào miệng mình và nuốt. Anh muốn uống nước, nhưng không muốn ả rời xa mình.

“Cô có thực sự bị lạm dụng không?” Archie hỏi. Ả đã kể với anh như vậy, trong tầng hầm, và Archie đã muốn tin nó là sự thật. Họ không thực sự biết nhiều về ả. Dấu vân tay của ả không có trong hệ thống. Có khá nhiều “Gretchen Lowell” nhưng không ai khớp cả. Ả đã bịa ra cái tên ấy ở một thời điểm nào đó. Khuôn mặt ả đã được trưng trên mọi tờ báo ở nước Mỹ, vậy mà chưa ai từng lên tiếng thông tin về quá khứ của ả. Gretchen đã kể với họ là mình ba mươi tư tuổi. Nhưng từ những gì Archie biết, rất có thể ả đã nói dối cả chuyện đó.

Gretchen mỉm cười. “Không”, ả nói. “Nhưng đó là điều anh muốn, đúng không nào?” Ả di chuyển ngón tay từ hàng thuốc trên ngực anh xuống bụng. “Để đổ lỗi cho một người đàn ông.” Ả dụi vào cổ anh. “Tại sao đàn bà lại giết người?” Ả thì thào. “Hẳn là vì một người bạn trai, hay ông bố hoặc ông chồng nào đó. Cô ta không thể nào tự mình chọn lấy con đường ấy được.”

“Vậy ra cô là một kẻ giết người biến thái theo thuyết nữ quyền”, Archie nói.

“Betty Friedan phiên bản sát nhân hàng loạt”, ả nói. Ả rời tay khỏi anh, bàn tay còn lại dùng để đút thêm một viên thuốc khác cho anh.

“Nuốt đi”, ả bảo.

Anh lại nuốt nó xuống, nước bọt trong miệng gần như không đủ để viên thuốc trôi xuống cổ họng.

“Nếu hắn ta muốn ngăn câu chuyện”, ả nói và đưa bàn tay lên miệng mình, làm ướt lòng bàn tay, “hắn ta sẽ nhắm đến Susan Ward tiếp theo.”

Archie thấy hơi thở của mình thay đổi, sức nóng dâng từ hạ bộ lên đến cổ. “Làm sao cô biết đó là ‘hắn’?” Anh hỏi, viên thuốc vẫn còn trong cổ họng.

Ả trượt bàn tay đã được làm trơn lên. “Đàn bà không có khả năng giết người, cưng à”, ả nói. “Anh biết mà.”

Đã gần đến thời khắc thích hợp để tiến hành kế hoạch của anh. Gretchen không biết điều này, nhưng ả sẽ không thể rời căn phòng này như một người tự do nữa. Và nếu mọi chuyện diễn ra như cách anh muốn, anh cũng sẽ không rời khỏi nơi này. Không còn sống mà đi ra khỏi đây nữa.

Henry sẽ chăm sóc cho Susan.

Gretchen đút cho anh nốt ba viên thuốc, từng viên một. Rồi ả lần xuống dưới người anh.

Anh không có gì để mất. Nếu anh sắp là kẻ phạm tội, thì sao không tận hưởng tội lỗi của mình.