← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 53

Khi Susan tỉnh dậy, cô đã có một mặt nạ oxy phủ trên miệng và đang được hai nhân viên y tế chăm sóc. Một đám mây mỏng manh vừa trôi qua đầu. Trông nó như một chú thỏ vậy. Susan xoay đầu và nôn ra cỏ.

“Xin lỗi”, cô nói với nhân viên y tế.

Một cảnh sát mặc đồng phục đi qua cùng với bức tượng phật nằm trong chiếc túi đựng bằng chứng. Bà Bliss đi đằng sau anh ta. “Tôi sẽ được trả lại cái đó phải không?” Bà hỏi.

Henry ngồi xổm bên cạnh Susan. Cô nghe tiếng đầu gối anh kêu răng rắc khi ngồi xuống trong tư thế ấy. Chiếc quần bò đen của anh bị kéo lên và cô có thể trông thấy đôi ủng cao bồi của anh có những hình ảnh chim đại bàng của người da đỏ châu Mỹ trên đó. “Cô thấy khá hơn chưa?” Anh hỏi.

Susan cởi mặt nạ oxy ra. “Anh ta chết chưa?” Cô hỏi.

“Bất tỉnh”, Henry nói.

Susan cảm thấy nhẹ nhõm đến lâng lâng. Mẹ cô đã không hại chết anh ta. “Bliss có kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra không?” Cô hỏi. Một nhân viên y tế đã đặt mặt nạ trở lại và lời lẽ thoát ra bị nghẹt bên trong lớp nhựa.

Henry xoa xoa gáy. “Bà ấy kể là đã về nhà để kiểm tra con dê và tìm thấy cô đang trần truồng gõ vào cửa, còn Bennett thì đứng bên ngoài.” Anh nhìn sang bà Bliss, lúc này đang đứng tranh cãi với tay cảnh sát cầm bức tượng, anh nhướng mày. “Bà ấy đánh giá anh ta là một mối đe doạ và đã táng vào đầu anh ta.”

Đằng sau Henry, Susan thấy một cảnh sát khác đang đi đến ngôi nhà. Cô lật đật ngồi dậy, “Tôi nghĩ trong nhà bị rò khí các-bon mô-nô-xít”, cô bảo.

“Đúng thế”, Henry nói. “Lò sưởi ở tầng hầm đang rò rỉ. Chúng tôi tắt nó rồi.”

Susan ngồi lại. Cô thấy chóng mặt vì di chuyển và ngồi yên hít khí oxy thêm một phút. Chuyện này không hợp lý gì cả. Không có gì hợp lý hết. Khi cô thấy đủ khỏe, cô lại gỡ cái mặt nạ ra. “Tôi về nhà để nghỉ một lát”, cô bảo Henry, “và tôi bắt đầu muốn ốm, rồi khi cố ra khỏi nhà thì Bennett lại không cho tôi ra.” Chú thỏ mây mong manh đã đổi hình dạng thành một thứ không giống cái gì cả. “Anh ta lấy chìa khóa của tôi và khóa tôi lại.”

“Chắc là cô đã làm anh ta tức lắm đấy”, Henry làm mặt ngây ra.

“Chuyện này chẳng vui gì cả”, Susan bảo.

Henry nhìn quanh cái sân vào chiếc xe cứu thương, các xe tuần tra, các cảnh sát. Dường như anh đang bối rối. “Tại sao Bennett lại cố giết cô?” Anh hỏi.

“Tôi không biết”, Susan nói. “Nhưng anh ta đã làm vậy. Tôi biết là anh ta làm.”

Henry lắc đầu. “Đó có thể là Gretchen”, anh nói. Anh nhìn lại ngôi nhà. “Tôi muốn cả cô và mẹ cô tiếp tục được bảo vệ toàn thời gian. Cô phải luôn đi cùng một cảnh sát. Hiểu chưa?”

Susan đột nhiên ý thức được chuyện mình đang khỏa thân, chỉ trừ có tấm chăn đắp. “Tôi cần mặc quần áo”, cô nói.

“Cô cần vào bệnh viện”, Henry bảo.

Không. Anh sẽ không được đưa cô vào viện. Đặt cô trong cảnh tù đày. Không thể, trong khi tất cả những chuyện này đang xảy ra. “Tôi phải quay lại làm việc”, cô phản đối.

Henry giơ một ngón tay lên và chạm vào mũi anh ta. “Mũi cô bị gãy kìa”, anh nói.

Bliss xuất hiện đúng lúc ấy. Susan không thể không để ý thấy môi bà vừa tô lại son đỏ. Khi bà nhìn vào Susan, bà nhăn nhó, môi trên kéo lại ghê sợ. Bà Bliss chưa bao giờ thích nhìn thấy máu.

Cái bồn. Chắc là Susan đã đập mũi vào bồn rửa mặt trong lúc ngã.

“Tốt thôi”, Susan nói với Henry. “Nhưng tôi sẽ không đi đâu mà không có cái túi của mình.”

“Tôi sẽ mạo hiểm tính mạng của một cảnh sát để ngay lập tức triệu hồi cái túi từ nhà cô”, Henry nói.

“Cảm ơn anh”, Susan nói. Cô quay sang nhân viên y tế. “Đưa tôi đến chỗ Emanuel”, cô bảo.

Nếu cô phải vào viện thì ít nhất cô cũng muốn đi tới nơi có bác sĩ của Archie đang làm việc.