CHƯƠNG 54
“Anh bao nhiêu tuổi khi bị vỡ mũi?” Gretchen hỏi.
Gretchen đưa ngón tay nhẹ nhàng từ đường chân tóc của Archie tới trán rồi xuống sống mũi anh. Anh đang nằm ngửa trên giường. Ả nằm nghiêng bên cạnh anh. Họ vừa quan hệ và anh cảm thấy yếu đi một cách kì lạ. Giờ anh đang cảm nhận một kiểu cảm giác mới. Khác với kiểu do thuốc. Những viên thuốc mang lại sự dịu nhẹ, như một ngọn gió thoảng. Cảm giác lúc này đen tối hơn, một bóng đen đang kéo tới rìa tầm nhìn của anh.
“Mười bảy”, anh nói. Anh biết câu hỏi sẽ đến sau đó. “Tôi bị tai nạn ô tô.”
“Có ai bị chết không?” Ả hỏi.
Từ lâu anh đã không còn nói về chuyện này đến mức anh ngạc nhiên khi kể cho ả nghe sự thật. Nhưng nó không còn quan trọng nữa, và cái thực tế ả hỏi khiến anh nghĩ hẳn là ả đã biết câu trả lời bằng cách nào đó. “Mẹ tôi”, Archie nói.
“À há”, ả bảo.
“À há?”
“Anh là người cầm lái”, Gretchen nói.
“Thậm chí tôi còn không kể cho Henry nghe chuyện này”, Archie nói. Chỉ có Debbie biết. Không ai khác. Kể từ khi anh bỏ nhà đi ra. Đó là bí mật nhỏ bé kinh khủng nhất của anh. Ngoài Gretchen.
“Đó có phải là lỗi của anh không?” Gretchen hỏi.
“Tôi đã không nhìn thấy biển báo dừng.”
Gretchen chạm vào mặt anh, âu yếm, anh nghĩ vậy. Mặc dù nó có thể là một thứ gì khác. “Hẳn là cha anh không bao giờ tha thứ cho anh”, ả nói.
Archie đã không gặp lại cha mình kể từ ngày rời khỏi nhà. “Không”, anh nói.
Họ im lặng một lát, Archie ngắm những cái bóng mà quạt trần tạo ra.
“Mẹ em chết khi em mười bốn tuổi”, cuối cùng Gretchen nói.
Anh tự hỏi liệu điều đó có phải là sự thật. “Cô đã giết bà ấy à?” Archie hỏi.
“Không”, ả nói. Ả chống người trên khuỷu tay và nhìn anh. Ả có vẻ lo lắng, lông mày khẽ chau lại. “Việc ấy có làm anh sợ không?”
Anh hiểu ả muốn nói gì. “Chết ư?” Anh hỏi. “Ngay lúc này thì không.”
“Lúc nào mọi chuyện cũng ổn cả, vào phút cuối ấy”, ả nói và cầm tay anh. “Bọn họ luôn có vẻ thanh thản.” Ả hôn các khớp ngón tay. “Anh cũng đã như thế.”
“Việc đó hẳn có chút liên quan đến chuyện những trò tra tấn đã chấm dứt”, Archie nói. Anh rút tay lại và ngồi dậy, thả chân trần xuống sàn. “Tôi dậy đây”, anh nói. “Tôi phải vào nhà tắm. Rồi tôi cần ăn cái gì đó.” Đó là một lời nói dối. Nhưng nếu kế hoạch của anh tiến triển, anh cần phải đưa Gretchen vào phòng khách.