CHƯƠNG 55
“Ông sắp làm gì cơ?” Susan hỏi. Cô đang ở trong phòng khám của phòng cấp cứu Emanuel với bộ quần áo phẫu thuật mượn tạm. Cô lôi mặt nạ oxy ra và hỏi lại. “Ông định làm gì cơ?”
“Tôi sẽ nắn lại mũi cho cô”, vị bác sĩ trả lời. Susan khá chắc chắn là ông ta đã tám mươi tuổi rồi. Khi ông ta mới bước vào, cô còn tưởng đây là một trong những người lớn tuổi mà bệnh viện thuê làm nhân viên quầy lưu niệm.
“Bằng tay không á?” Cô thảng thốt hỏi.
“Đúng vậy.” Ông đưa tay ra và trước khi cô kịp phòng thủ, ông đã nắm lấy mũi cô bằng cả hai bàn tay. Cơn đau chớp nhoáng bùng lên làm cô hự một tiếng rồi ông hạ tay xuống và cười.
“Đấy”, bác sĩ bảo. “Không tệ lắm, đúng không nào?”
Susan đưa hai tay lên mặt. “A”, cô kêu lên.
“Y tá sẽ nẹp và băng bó cho cô, cô có thể về.”
“Tôi không được cho thuốc giảm đau à?” Susan hỏi.
Bác sĩ vỗ vào tay cô. “Đá và Advil. Cô sẽ khỏi ngay ấy mà.” Ông quay sang Henry, anh khăng khăng đòi vào và đang ngồi trên ghế cạnh bàn khám bệnh. “Đây là chồng cô à?”
“Không”, cả Henry và Susan cùng nói vội.
Vị bác sĩ đi ra khỏi phòng khám. “Giờ chẳng ai còn kết hôn nữa”, ông nói trên đường đi ra hành lang.
Cô y tá mỉm cười. Cô ta rất cao với mái tóc đen bới ngược ra sau và các đường nét có xu hướng tụ lại ở giữa mặt. “Ông ấy bảo thủ lắm”, cô ta nói. “Thậm chí ông ấy còn không dùng thuốc gây mê.”
Susan chạm vào mũi. Chỉ cần một cú vuốt nhẹ nhất của các đầu ngón tay cũng làm nó nhói lên. Mẹ cô đã được hai cảnh sát tuần tra đưa về Arlington. Bà Bliss đằng nào cũng không chịu nổi các phòng cấp cứu. Susan không chắc cảnh sát ở đó là để bảo vệ hay canh giữ bà nữa.
Cô y tá bắt đầu phủ băng gạc và băng dán lên mũi cô.
Henry đứng dậy. “Tôi sẽ đi kiểm tra Bennett”, anh bảo. “Đừng đi đâu nhé.”
“Hôm nay bác sĩ Fergus có làm việc không?” Susan hỏi y tá ngay khi Henry đã đi ra.
“Có”, cô y tá nói. “Cô quen ông ấy à?”
Susan cười ngọt ngào. Việc đó làm cả mặt cô đau buốt. “Tôi là một người bạn của gia đình”, cô bảo. “Cô có thể nhờ ông ấy ghé qua gặp tôi được không?”
Susan đang ngồi bắt tréo chân trên bàn khám, vẫn đeo mặt nạ oxy và đọc tạp chí People thì Fergus đi vào. Trông ông vẫn y hệt như lần cuối cô gặp, lúc phỏng vấn ông để viết tiểu sử Archie Sheridan, vẫn là mái tóc trắng cắt ngắn ấy. Vẫn thân hình đồ sộ ấy. Vẫn thái độ bề trên. Ông chỉ miễn cưỡng đồng ý tham dự, và chỉ sau khi Archie chịu kí thỏa thuận miễn trách nhiệm HIPAA [26] .
Ông nheo mắt nhìn cô một lát, không nhận ra cô do mái tóc xanh và cái mũi đã bị băng. Rồi ông tái mặt đi, môi trên cong lên. “Ồ, ra là cháu”, ông bảo.
Susan không cho ông thời gian bỏ đi. Cô biết Archie uống rất nhiều thuốc. Và cô bắt đầu nghĩ có khi anh sẽ cần lấy thêm. Nếu đúng vậy thì đó có thể là một cách để tìm ra anh. Cô thả mặt nạ oxy xuống đùi. “Thuốc của Archie”, cô nói. “Anh ấy có đủ không hay cần phải lấy thêm?”
Fergus thở dài và thọc hai tay vào túi áo khoác trắng. “Tôi không thể nói chuyện về bệnh nhân của tôi với cháu được.”
“Anh ấy đang gặp rắc rối”, Susan nói.
“Thanh tra Sobol đã liên lạc với tôi”, Fergus nói. “Nếu có bất kì ai cố lấy thêm bất kì loại thuốc nào cho Archie, Sobol sẽ được thông báo.”
“Ồ”, Susan nói. Đáng lẽ cô phải biết là Henry đã nghĩ ra điều này trước rồi.
Fergus quay người bỏ đi.
“Anh ấy bị bệnh đúng không?” Susan hỏi với theo.
Fergus dừng bước. Vai ông nhấc lên rồi hạ xuống. Cô nghĩ ông sắp kể với cô điều gì đó. Nó nằm trong cái cách ông ưỡn vai ra sau, như thể ông muốn rũ bỏ một thứ gì trong lồng ngực. Cô vươn người tới, sẵn sàng lắng nghe.
“Cháu sẽ muốn đắp đá lên chỗ đó đấy”, ông bảo.
Henry tìm được Claire trong phòng chờ của phòng cấp cứu. Vào thời điểm nào đó trong ngày hôm ấy, cô đã kịp tạt qua nhà và thay quần áo. Giờ cô đang mặc một chiếc áo phông có hình chú gấu xám và quần bò, đi bốt cao bồi màu đỏ. Anh thấy mình nhớp nhúa và mệt mỏi, đầu thì ngứa. Một lời giải thích đơn giản. Đó là tất cả những gì anh muốn. Một vụ tai nạn rò rỉ khí gas. Một sự hiểu lầm. Bennett sẽ chỉ nhận vài mũi khâu và cười phá lên với câu chuyện. Bất kì cái gì cho phép Henry lên giường ngủ vài giờ.
Claire đang gọi điện thoại bên cạnh một tấm biển lớn ghi: Không dùng điện thoại di động. Cô tắt máy khi trông thấy anh.
“Có tin gì rồi?” Anh hỏi cô.
“Anh ta đang ở trong phòng phẫu thuật”, cô nói. “Bà ấy đã làm một mảnh xương sọ chui vào não anh ta.” Cô cười mỉa. “Cái món tượng ấy ra đòn mạnh thật.”
Thế là xong đời giấc ngủ trưa. “Cậu ta sẽ sống chứ?” Henry hỏi.
“Có thể”, Claire nói. Cô chống hai tay lên hông và lắc đầu. “Là anh ta làm đấy.”
Henry nhướng mày.
“Heil vừa gọi”, Claire nói. “Chúng tôi đã tìm thấy dấu vân tay của Bennett trên lò sưởi. Anh ta đã tháo lỏng cái thứ ấy.”
“Cái thứ ấy?” Henry hỏi.
“Chắc là có từ mỹ miều nào khác để gọi nó”, Claire nói. “Dù sao thì, với một căn nhà đóng kín như thế, khí độc lập tức lấp đầy không gian. Chỉ vài giờ nữa là cô ấy sẽ chết, sau khi bước vào cửa được ba phút.”
Không. Chuyện không thể đơn giản được. Có Susan Ward dính vào thì không thể. Henry cố giải nghĩa thông tin này. Tại sao Bennett lại cố giết Susan? Anh xoa đầu. Việc thiếu ngủ đang làm đầu óc anh lờ mờ như trong sương mù. “Cậu ta cũng là người đầu tiên đáp lại cuộc gọi ở hiện trường Molly Palmer”, Henry nêu giả thuyết. “Có thể không phải là ngã đâu.”
“Anh nghĩ anh ta đã cố hủy bằng chứng à?” Claire hỏi.
“Giả dụ cậu ta đã giết Molly Palmer và đang cố che giấu. Điều đó có thể cho cậu ta một lí do nhắm vào Susan.”
“Tại sao lại là Susan?”
“Cô ấy đang làm một bài để liên kết Molly Palmer với Castle.”
Mắt Claire mở lớn. “Cô ta chính là đứa trẻ vị thành niên mà anh đã kể cho em nghe ư, đứa trẻ đã bị lão già ấy lợi dụng?”
“Anh tưởng anh đã dùng một từ mỹ miều hơn chứ”, Henry nói.
Anh phải bảo vệ Susan. Anh có thể làm việc đó. Archie sẽ muốn anh làm vậy. Henry sẽ giữ cho cô ấy được an toàn.
Nếu anh có thể ngăn mình không giết cô ta trước.
“Cho anh biết nếu cậu ta tỉnh nhé”, anh bảo. “Chúng ta khám nhà cậu ta rồi chứ?”
“Vừa nộp đơn xin lệnh thôi”, Claire nói. Điện thoại cô đổ chuông và cô kiểm tra số gọi đến. “Là Flannigan”, cô nói và đưa nó lên tai. Flannigan đã quay lại với Đội đặc nhiệm để tham gia tìm kiếm Archie. “Để tôi nghe máy đã.” Cô đưa tay lên và khẽ chạm vào vai Henry. “Có thể là tin tốt.”