← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 57

Điện thoại của Susan đổ chuông. Đáng lẽ nó phải không bật mới đúng, cô lúng túng tìm nó trong túi trước khi y tá trở lại và bắt quả tang. Số của Người đưa tin. Cô nghe máy.

“Em có sao không?” Derek hỏi. “Bản tin vừa đi qua máy quét.” Anh ta có vẻ hụt hơi. “Mẹ em đã bắn một cảnh sát à?”

“Em ổn”, Susan bảo.

“Có chuyện gì với mũi em à?”

Susan có thể thấy mặt mình đỏ lên. Tuyệt. Giọng cô bị nghẹt rồi. Hoàn hảo. “Nó bị gãy ấy mà”, cô nói.

Derek ngập ngừng. “Trời”, anh ta khẽ kêu.

Y tá sẽ quay lại bất kì lúc nào. “Em được lệnh phải giữ nguyên cái mặt nạ oxy này”, Susan nói, cố gắng kết thúc cuộc gọi.

“Có một trạm Texaco trong một thị trấn tên là Mills Crossing trên đường 22”, Derek nói. “Nó cách đường 5 khoảng một tiếng rưỡi. Dân số 65 người. Anh chàng mà anh đã nói chuyện kể rằng anh ta đã bơm xăng cho một chiếc Jag đêm qua vào khoảng 11 giờ đêm. Không nhớ tài xế, nhưng chiếc xe đó có một dạng bánh xe đặc biệt. Để anh tìm trong sổ.”

Miệng Susan khô rang. “Sabre?” Cô khẽ nói.

“Ừ”, Derek nói. “Mà nó là cái gì thế?”

“Em không biết”, Susan nói. “Nghe này, em phải đi.”

“Okay. Ian đang cử ai đó đến. Em biết đấy, để phỏng vấn em và mẹ em.”

“Bảo Ian đi chết đi”, Susan nói. Cô lôi lược ra khỏi túi và bắt đầu chải tóc. Mặt nạ oxy nằm xì xì vô dụng trên bàn khám.

“Anh sẽ tìm cách để sửa lại câu đó”, Derek nói. “Em lại đang chải đầu đấy à?”

Henry vừa đi vào vừa gãi cổ.

“Em phải đi đây”, Susan nói và cúp máy.

“Có chuyện gì vậy?” Henry hỏi.

Susan bắt đầu mở các ngăn kéo trong tủ đựng đồ của phòng khám. “Có một trạm Texaco trên đường 22 - một nhân viên ở đó đã trông thấy chiếc Jag bạc có bánh xe Sabre đêm qua lúc 11 giờ. Khớp với khung thời gian.”

“Mills Crossing à?” Henry nói.

Susan dừng phắt, ngạc nhiên. “Đúng rồi.”

“Chúng tôi cũng đã làm việc của cảnh sát. Flannigan vừa gọi cho Claire. Chúng tôi đã cho cảnh sát gọi tới tất cả các trạm xăng trên toàn tiểu bang. Một chiếc xe như thế ư? Đôi khi người ta vẫn để ý.”

Susan mở một ngăn kéo khác và tìm được thứ cô đang tìm - một túi chườm lạnh. “Anh định làm gì?” Susan nói. Cô bóp cái túi đến khi nó nứt ra và bắt dầu chuyển sang lạnh.

“Cử một cảnh sát địa phương đến đó cùng bức ảnh của Gretchen.” Susan khóa túi xách lại và khoác nó lên vai. “Cô đi đâu đấy?” Henry hỏi.

Susan giữ túi đá ấn vào mặt. “Tôi cần đổ xăng”, cô nói.

“Cô cần nghỉ ngơi và hít oxy”, Henry nói. “Ở đó có một đám cháy. Đến lúc cô tới nơi có lẽ Mills Crossing đã được sơ tán rồi.”

Susan quay sang Henry. Mặt cô đau đớn. Cô có cảm giác như mình sắp nôn. Nó đã bắt đầu ảnh hưởng đến tính cách vui vẻ của cô rồi. “Bennett đã cố ngăn tôi không viết bài về Molly Palmer”, cô nói.

Henry đưa ngón tay sờ lên môi trên của mình. “Có thể.”

“Anh ta không cần làm vậy”, Susan nói. “Tờ Người đưa tin đã kết án tử cho nó rồi. Tôi sẽ đi tìm Archie. Tôi sẽ trèo lên ngọn núi đó, dù có hỏa hoạn hay không. Anh có thể ở lại đây.” Cô đi qua ngưỡng cửa và quay lại. “Hoặc anh đi cùng tôi.”

“Susan”, Henry nói.

“Sao”, cô vừa nói vừa quay đi.

Henry cười. “Cô có muốn rẽ qua Arlington để thay quần áo không?”

Susan nhìn xuống bộ quần áo phẫu thuật màu xanh mình đang mặc. “Phải rồi”, cô nói.