CHƯƠNG 58
“Quay lại phòng ngủ thôi”, Archie nói. Anh đứng dậy giơ bàn tay vàng ệch, phù nề ra. Ả có vẻ yếu đuối khi nằm trên chiếc sofa kia, không trang điểm, xương đòn bầm tím hiện rõ qua cổ áo sơ mi. Có lẽ một điều gì đó hoặc kẻ nào đó đã biến ả thành quái vật. Hoặc có lẽ chỉ là do ả sinh ra đã thế. Archie không quan tâm nữa. Chuyện ấy không quan trọng. Bóng tối đã phủ xuống và anh phải hành động thật nhanh.
Ả nắm tay anh và đứng dậy, anh dẫn ả đi vòng qua sofa.
“Em đã cố ngoan ngoãn”, Gretchen nói. “Anh biết điều đó đúng không?”
“Ừ”, Archie dịu dàng nói.
Lúc này họ đã đến gần tay vịn cầu thang và Archie dừng lại để buộc dây giày. Trong lúc quỳ xuống anh lén lấy chiếc còng tay đã giấu sẵn trong nhà vệ sinh rồi nhét nó vào trong tất. Anh đã trông cậy vào sự ngạo mạn của ả, tin rằng ả sẽ không khám người anh. Đó là sai lầm chết người của Gretchen - ả tưởng rằng mình đã điều khiển anh tuyệt đối. Nhưng không phải như vậy. Chưa hoàn toàn.
Bằng một động tác nhanh gọn, anh bập một bên còng vào cổ tay phải thon thả của Gretchen, và bấm còng còn lại vào lan can sắt uốn. Ả lập tức phản ứng, giật cánh tay bị còng lên không, lôi kéo cái còng như một người bị khóa dưới đáy đại dương và đang chết đuối. Đó là bản năng. Hoàn toàn thú tính. Archie tranh thủ giây phút ấy để bước lùi khỏi tầm với của ả. Ả quay ngoắt nhìn anh. Môi ả ướt, mắt bùng cháy. Ả vung tay về phía anh, suýt thì móng tay đã chạm vào áo anh. Mắt ả đảo lên đảo xuống, tâm trí chạy đua để tìm một đường thoát. Hai đốm hồng trên má chỉ càng làm ả xinh đẹp hơn.
Ả lấy lại bình tĩnh, vuốt tóc bằng bàn tay tự do và nhướng một bên chân mày. “Anh yêu”, ả nói chậm rãi. “Đây. Là. Một. Ý. Rất. Tồi.”
Anh không nói gì. Anh phải dồn hết tâm trí để tập trung vào việc phải làm. Anh bỏ lại ả và đi xuống nhà vệ sinh ở cuối hành lang. Đó là một nhà tắm nhỏ, có kèm bồn vệ sinh, bệ rửa mặt và một buồng tắm kính, tất cả trong một không gian chật chội. Bức tranh màu nước vẽ một chú nai đứng trong tuyết được treo bên trên bồn cầu. Các bóng đèn tròn to gắn quanh cái gương phía trên bệ rửa mặt. Anh mất một phút giữ chặt hai tay trên thành bệ để giúp mình đứng vững trong cơn chóng mặt. Trái tim anh dường như đang đập quá chậm. Cơn đau ở sườn nhức nhối. Anh quệt mồ hôi trên trán, quỳ xuống và mở ngăn tủ của bệ rửa bên dưới cái bồn. Ở đó anh thò tay ra sau các cuộn giấy vệ sinh dự trữ, tìm được chiếc điện thoại di động nhỏ bé và một tờ giấy gập mà anh đã giấu ở đó từ cái đêm đầu tiên cùng với chiếc còng tay.
Anh mang cả điện thoại và tờ giấy đánh máy trở lại phòng khách, nơi Gretchen đang vặn vẹo trong nỗ lực thoát ra khỏi cái còng.
“Đấy là đồ của cảnh sát”, anh nói. “Nó không lỏng ra được đâu.”
Ả thôi cử động và nhìn anh, ngực phập phồng.
Anh giơ điện thoại lên cho ả thấy và bấm nút bật. Điện thoại bừng tỉnh với một chuỗi âm thanh. Rồi anh đi tới quầy rượu và đặt nó lên mặt quầy. Họ sẽ lần theo tín hiệu. Nhưng có thể mất vài giờ cho tới vài ngày. Anh có thể gọi cho Henry, nhưng anh không muốn họ tìm được anh quá sớm, trước khi những viên thuốc có cơ hội làm việc của chúng.
Anh thò tay vào túi quần và đặt chìa khóa còng tay bên cạnh điện thoại, nơi Henry có thể tìm ra nó.
Rồi anh đổ hết số thuốc trong lọ Vicodin ra quầy. Những viên thuốc tạo ra âm thanh thỏa mãn khi chúng rơi trên mặt đá gra-nít rồi dừng lại ở bàn tay đang mở ra của anh. Vậy là cuối cùng đã đến lúc. Anh đã nghĩ về điều này biết bao lần trong suốt mấy năm qua đến mức bây giờ gần như là chưng hửng. Cảm giác này rất quen, rất tự nhiên. Anh đã giết dần giết mòn bản thân kể từ lúc được ra viện. Lúc này anh chỉ đẩy nhanh tốc độ lên đôi chút. Mẹo ở đây là căn giờ để nhét đủ số thuốc có thể giết chết anh. Anh thảy một viên vào miệng và để nó nằm trên lưỡi, tiếp tục nhấp cho đến khi vị đắng lấp đầy khoang miệng. Anh muốn nếm vị của nó. Mắt mở to. Anh muốn chứng kiến từng phân của nó. Nếu anh sắp phải chết, anh cũng nên biết nó diễn ra như thế nào. Gretchen đã dạy anh điều đó.
Anh vốc một nắm thuốc khác trên tay và bỏ vào miệng, liếm nốt chỗ bột đắng trên các ngón tay.
“Archie”, anh nghe ả gọi. “Đừng. Có một vụ cháy rừng ở đây. Anh có ngửi thấy không?”
Anh hít không khí và ngửi thấy nó, giống như một đám lửa trại. Anh cười. Họ đang nằm trên đường đi của một đám cháy rừng. Hoàn hảo đến chết tiệt.
“Anh không thể bỏ lại em ở đây”, ả bảo.
“Họ sẽ tìm được cô”, anh nói. “Còn nếu không, cả hai ta sẽ cùng chết.”